10
Cô ấy thích vàng nhất.
Cô ấy từng , nếu chẳng may lạc vào một nơi xa lạ, có chút vàng trên người thì ít nhất cũng không đến mức đói c//hế//t.
Tôi bảo, đến lúc đó thì vàng cũng sẽ bị người khác cướp mất từ lâu rồi.
Cô ấy lại bảo tôi quá bi quan, không chịu nghĩ về những điều tốt đẹp hơn.
Còn bây giờ, tôi lại nghĩ về những điều tốt đẹp. Tôi luôn hy vọng ấy sẽ quay lại, và tôi sẽ ấy cả đời.
Nhưng ngay khi tôi bắt đầu những món ăn không ra gì cho ấy, tưởng chừng mọi thứ đang tiến triển tốt đẹp thì ấy lại đưa ra một bản thỏa thuận ly hôn.
Cô ấy chẳng đòi hỏi gì, kể cả số tiền tiết kiệm ít ỏi mà ấy đã dành dụm bằng công sức của mình.
“Em chỉ muốn tự do.”
Trong lòng tôi hỗn loạn, vẫn cố giả vờ không tin: “Em đấy à?”
“Không . Anh không còn em nữa, mà em cũng chẳng còn . Chia tay là điều dễ hiểu mà.”
“Ai không em? Anh em đến c//hế//t đi !”
Tôi gần như gào lên, đây là lần đầu tiên tôi dám khẳng định chắc chắn về của mình.
Ai là bảy năm rồi thì sẽ phai nhạt? Tình của tôi chỉ có tăng chứ không giảm.
So với vẻ bối rối của tôi, Tô Vi lại rất bình tĩnh.
“Chính đã , thể hiện điều đó qua những hành nhỏ nhặt hàng ngày. Suốt hơn hai nghìn ngày kết hôn, đã quá nhiều rồi.”
“Anh… điều đó không phải…”
Tôi không biết giải thích thế nào để ấy tin rằng tất cả chỉ là giả dối, rằng giờ đây tôi mới thực sự ấy.
“Anh muốn dùng khoảng thời gian một tháng này để chứng minh bảy năm trước đều là giả dối sao? Chính có tin không?”
“Có vô số lần em nghĩ đến việc từ bỏ , khi tỉnh dậy thấy ánh nắng rạng ngời, em lại nghĩ cuộc sống vẫn còn hy vọng, thế nên em đã muốn có một đứa con…”
“Đúng, đúng, chúng ta có thể có con!”
Tôi vội vàng ngắt lời ấy: “Chúng ta sẽ có con ngay bây giờ, sẽ thương nó, dành cả trái tim cho nó, không, nhiều hơn một nửa cho em, và phần còn lại cho nó.”
“Nhưng bây giờ, em thực sự cảm thấy may mắn vì đã không đồng ý sinh con. Em không biết với tính cách của mình, nếu có con, liệu em có đủ nhẫn tâm để rời bỏ không.”
Tô Vi vẫn không gợn chút cảm , cứ như thể những gì tôi chẳng liên quan gì đến ấy.
“Hóa ra không một người thực sự chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc. Một giây trước, em vẫn đang háo hức chuẩn bị đồ ăn khuya cho , giây sau, em có thể bình thản chấp nhận kết thúc mọi thứ.”
“Mấy ngày qua em chưa quyết định, vì em không chắc mình đã sẵn sàng. Nhưng khi thấy cố gắng hết sức để cứu vãn mối quan hệ của chúng ta, mà trong lòng em vẫn bình thản, em biết rằng lần này em thực sự đã buông bỏ, thực sự không còn nữa.”
“Giống như bữa ăn này. Đây là lần đầu tiên trong bảy năm nấu ăn cho em, và cũng là lần duy nhất. Em biết đã đặt tâm vào đó, thế thì sao? Nếu là trước đây, em chắc chắn sẽ ăn hết, bây giờ, em chẳng còn cảm giác thèm ăn.”
“Anh thấy đấy, và không rõ ràng đến thế. Vì , ly hôn đi, chia tay êm đẹp.”
Cô ấy đẩy bản thỏa thuận ly hôn về phía tôi, còn tôi thì sợ hãi lùi lại, như thể tờ giấy mỏng manh đó là một con quái thú hung dữ.
Bạn thấy sao?