Ngay khi tỉnh dậy, đã run rẩy gọi cho tôi:
“Tiểu Noãn, bị gài bẫy! Anh đã trả tiền để ta giữ im lặng, tuyệt đối sẽ không tái xuất hiện!”
Tôi đã tin.
Nhưng không lâu sau, người phụ nữ tên Hứa Đường lại xuất hiện.
Cha mẹ ta qua đời đột ngột, ta tìm đến – lúc ấy đang say trong một cuộc thương thuyết.
Lần thứ hai.
Lần đầu là tai nạn, lần hai thì sao?
Sau đó, trong một chuyến công tác ở miền Nam, gặp đất.
Chính Hứa Đường – khi đang mang thai – đã dùng tay không đào ra từ đống đổ nát.
Cô ta vừa là ân nhân cứu mạng, lại đang mang giọt máu nhà họ Hứa.
Anh không còn cách nào rũ bỏ ta nữa.
Anh quỳ gối trước mặt tôi, bật khóc.
Tôi đưa ra điều kiện của mình.
“Hứa Vân Khanh, hoặc ly hôn.”
“Hoặc để ta biến khỏi cuộc đời .”
“Anh không thể ly hôn!” – mắt đỏ ngầu – “Nhưng cũng phải có trách nhiệm với ấy…”
Anh không muốn ly hôn, cũng không muốn rời xa Hứa Đường.
Vậy nên tôi rời đi, lên núi Tam Đài để tĩnh tu.
Cho đến khi Hứa Đường sinh con, cha mẹ chồng ép tôi phải quay về.
Tôi mở điện thoại, gửi đi tin nhắn đáng lẽ nên gửi từ lâu:
“Ly hôn đi.”
Chưa đầy mười phút sau, cửa nhà vang lên tiếng mở mạnh.
Hứa Vân Khanh lao vào, trán còn đẫm mồ hôi:
“Tiểu Noãn! Anh không đồng ý ly hôn!”
Tôi ngồi lặng trên ghế sofa, khẽ thở dài:
“Thôi đi, Hứa Vân Khanh, em mệt rồi.”
“Anh đã rồi, ta sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta!” – gấp gáp, giọng run lên.
Đúng lúc ấy, điện thoại reo.
Từ loa vọng ra tiếng khóc nức nở của Hứa Đường:
“Thiếu gia! Đứa nhỏ vừa bị ngã, hoảng sợ rồi phát sốt… Bác sĩ có thể phải vào ICU!”
Sắc mặt Hứa Vân Khanh thay đổi tức thì.
Anh tôi, rồi điện thoại, cuối cùng chần chừ cất lời:
“Tiểu Noãn, … phải đến xem hình đã…”
Tôi theo bóng hối hả chạy đi, bất giác bật .
Đây chính là cuộc hôn nhân của tôi. Ngay cả chuyện ly hôn cũng phải xếp sau một người phụ nữ khác và hai đứa con không phải của tôi.
3
Tôi khẽ cong môi, tự giễu:
“Đi nhanh đi, con đang cần .”
Anh quay người rời đi, làn gió do bước chân vội vàng mang theo lướt qua má tôi, nhẹ đến mức giống như… chưa từng thật sự tồn tại.
Tôi ngồi một mình trong bóng tối, nước mắt lặng lẽ rơi.
Tôi biết, có thể cả đời này sẽ không cưới Hứa Đường.
Nhưng sẽ luôn luôn bị gọi đi vì ta.
Cuộc sống như , nếu không ly hôn, tôi còn chịu đựng bao lâu nữa? Cả đời ư?
Một cơn đau quặn quen thuộc từ dạ dày khiến tôi khụy xuống.
Tôi mở điện thoại lên.
Trên trang cá nhân của Hứa Đường, đầy ảnh Hứa Vân Khanh túc trực bên lồng ấp suốt ngày đêm.
Khuôn mặt tiều tụy của trong ảnh, là nét lo lắng mà tôi chưa từng thấy.
Tôi tìm luật sư soạn sẵn đơn ly hôn, rồi đến công ty nộp đơn thôi việc.
Phòng nhân sự ngạc nhiên hỏi:
“Phu nhân, tổng giám đốc Hứa biết chuyện chị nghỉ việc chưa ạ?”
Tôi nhạt:
“Bây giờ ấy không rảnh để lo những chuyện này.”
Tôi thấy trong ánh mắt ta thoáng qua một chút thương .
Tôi hiểu. Cô ta đang nghĩ gì, tôi không cần đoán.
Tôi quay lại biệt thự Tây Sơn – nơi chúng tôi chỉ ở vài lần sau khi cưới.
Khi dọn đồ, tôi vô tìm thấy một tờ giấy đã ố vàng.
“Tiểu Noãn, không biết khi nào em sẽ đọc mảnh giấy này. Lúc ấy chắc chúng ta đã có vài đứa con rồi nhỉ. Anh em lắm. Dù có chuyện gì xảy ra, em không bỏ rơi đấy.”
Nước mắt tôi rơi xuống thấm đẫm từng dòng chữ.
Một cơn đau dữ dội nữa ập tới.
Mắt tôi tối sầm lại, cả người ngã nhào xuống đất.
Khi tỉnh lại, chuông điện thoại vang lên inh ỏi.
Tôi vừa bấm nghe, tiếng quát giận dữ lập tức truyền tới:
“Giang Noãn! Em rốt cuộc muốn thế nào hả?!”
Lâu rồi tôi mới lại nghe gọi cả họ tên tôi như thế.
“Cô ấy đã nhún nhường hết mức rồi! Anh đã bao nhiêu lần, ấy sẽ không ảnh hưởng gì đến vị trí của em! Tại sao em lại gửi mấy tin nhắn độc miệng đó? Tại sao lại nguyền rủa con ?!”
Tôi chua chát.
Anh thậm chí chẳng hỏi tôi có phải người không, đã vội gán tội.
“Tức xong rồi chứ?” – tôi bình tĩnh hỏi.
Anh khựng lại vài giây.
“Chủ nhật tuần sau là tiệc đầy tháng của con. Em nhất định phải đến. Đừng có trẻ con nữa, không?”
“…Được.”
Tôi cúp máy, ngồi lặng lẽ ra bóng tối ngoài khung cửa sổ.
Hôm đó, tôi trang điểm nhẹ, mặc đồ đơn giản đến dự tiệc.
Ánh mắt xung quanh đều dõi theo tôi với vẻ thương .
Bạn thấy sao?