Chồng tôi – đại gia giàu nhất giới thương trường Bắc Kinh – bị người ta chuốc thuốc, rồi qua đêm với một nữ sinh đại học.
Ngay khi tỉnh lại, gọi cho tôi, giọng khàn đặc, hoảng loạn:
“Tiểu Noãn, bị chuốc thuốc, xảy ra chuyện rồi… Nhưng đã đưa tiền cho ta, ta sẽ không phiền đâu.”
Tám năm thương, tôi ngỡ mọi chuyện chỉ là tai nạn ngoài ý muốn.
Nửa năm sau, trong chuyến công tác của , một trận đất bất ngờ xảy ra, tin tức tràn ngập khắp các mặt báo.
Tôi vội vã chạy đến bệnh viện, thấy đứng ngoài phòng bệnh, sắc mặt phức tạp.
Bác sĩ báo tin: “Cô tên Hứa Đường đang mang thai ba tháng, trong lúc tìm giữa đống đổ nát đã dùng tay không đào gạch vụn, mười đầu ngón tay nát bươm.”
Anh nắm lấy tay tôi, giọng khẩn cầu:
“Ba tháng trước, người nhà ấy qua đời, ấy đến tìm nhờ giúp đỡ. Hôm đó say… không ngờ lại thành ra như …”
“Em yên tâm, sẽ không để ấy bước chân vào nhà họ Hứa, càng không ảnh hưởng đến vị trí của em.”
Đúng lúc đó, Hứa Đường lao ra, quỳ sụp trước mặt tôi, nước mắt giàn giụa:
“Phu nhân, xin chị, xin hãy cho đứa bé một cơ hội sống…”
Tôi chằm chằm vào ta, đột nhiên bật .
“Hứa Vân Khanh, hoặc ly hôn, hoặc để ta cút khỏi đây.”
Anh ta đỏ hoe mắt, giữ chặt tôi:
“Anh không thể ly hôn! Nhưng… cũng không thể bỏ mặc ấy.”
Sau đó, Hứa Đường sinh đôi một trai một , cả nhà họ Hứa vui như mở hội.
Tôi tháo chiếc nhẫn cưới khỏi ngón áp út, gọi vào một dãy số lạ.
“Chuyện lần trước, tôi đồng ý.”
Đầu bên kia là một tràng trầm thấp:
“Phu nhân nhà họ Hứa, hợp tác vui vẻ.”
1
Tôi đứng trước cửa phòng bệnh, ngón tay vô thức siết chặt lại.
Qua khe hở của cánh cửa đang khép hờ, tôi thấy cha mẹ của Hứa Vân Khanh – mỗi người bế một đứa trẻ trên tay, khuôn mặt tràn đầy nụ rạng rỡ.
Cả Hứa Vân Khanh – người luôn lạnh lùng, kiệm lời trước mặt người ngoài – lúc này lại đang dịu dàng nựng nịu đứa bé trong lòng, môi mỉm , ánh mắt đầy chiều mà tôi chưa từng thấy bao giờ.
Thật trớ trêu. Nhìn họ bây giờ mới giống một gia đình hạnh phúc thực sự.
Vừa thấy tôi, sắc mặt Hứa Vân Khanh chợt cứng lại:
“Tiểu Noãn, em chịu về rồi…”
Tôi không đáp.
Mẹ Hứa liếc mắt lạnh lùng tôi, giọng sắc như băng:
“Còn biết đường về cơ à? Nửa năm ở trên núi, sống thanh tịnh đủ chưa?”
“Về là tốt rồi.” Cha Hứa vội vàng xoa dịu, ánh mắt lại không rời khỏi đứa trẻ trong tay, “Vừa hay về kịp đầy tháng tụi nhỏ. Con là con dâu nhà họ Hứa, nên góp chút tấm lòng đi chứ.”
Sắc mặt mẹ Hứa dịu đi một chút:
“Đúa nhỏ còn chưa đặt đại danh, con với Vân Khanh nghĩ sớm đi. Yên tâm, chỉ cần con sống cho đàng hoàng, vị trí thiếu phu nhân nhà họ Hứa vẫn là của con.”
Tôi họ bằng ánh mắt trống rỗng, gật đầu:
“Vâng.”
Chờ hai ông bà rời đi, điện thoại của Hứa Vân Khanh đổ chuông.
Anh ta tôi một cái, rồi ra ngoài nghe máy.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại tôi và Hứa Đường.
Cô ta sắc mặt hồng hào, tóc tai óng mượt, vừa đã biết chăm chút kỹ càng. Có vẻ nửa năm qua nhà họ Hứa không tiếc tiền đầu tư vào ta.
“Chị…” – ta lí nhí – “Nếu em có gì sai, chị muốn đánh mắng thế nào cũng … Nhưng xin chị đừng giận dỗi cãi nhau với thiếu gia nữa… Chị biết mà, trong lòng thiếu gia luôn chỉ có chị. Nửa năm qua chị không về, ngày nào ấy cũng cho người dọn dẹp phòng chị…”
“Hứa Đường.” Tôi lạnh lùng ta.
“Đừng đóng vai đáng thương nữa. Số tiền mà ấy đưa năm đó đủ để sống sung sướng vài kiếp. Cô có thể đi thật xa, lại quay về tìm ta ‘nhờ giúp đỡ’. Kết quả là giờ có con.”
“Trong lòng đang toan tính gì, rõ hơn ai hết.”
Bị tôi vạch trần, sắc mặt Hứa Đường trắng bệch rồi chuyển sang tái xanh.
Đột nhiên, ta ôm một đứa trẻ nhét vào tay tôi.
Mùi sữa thơm ấm áp khiến tôi cứng đờ toàn thân.
Nhưng ngay giây sau đó, đứa bé trượt khỏi tay tôi, rơi mạnh xuống đất.
Một tiếng khóc thét xé lòng vang lên.
Trong âm thanh hỗn loạn đó, Hứa Vân Khanh lao vào phòng, đẩy mạnh tôi sang một bên.
Tôi loạng choạng lùi lại, ngây người ta ôm chầm lấy đứa trẻ, gương mặt đầy xót xa.
Ánh mắt ta tôi đầy phức tạp, không lời nào, tựa như đã hết mọi thứ.
Hứa Đường khóc nức nở bên cạnh:
“Thiếu gia, em chỉ muốn để phu nhân ôm con một chút… Em không ngờ chị ấy lại…”
2
Giọng của Hứa Vân Khanh lạnh như băng:
“Tiểu Noãn, ngày mai Hứa Đường xuất viện. Nếu em không thể chấp nhận đứa trẻ, thì tạm thời chuyển về biệt thự Tây Sơn ở đi…”
Tôi cắn chặt môi dưới, đến khi vị máu tanh lan ra trong miệng mới chịu buông ra.
Lúc lên núi tịnh tâm, tôi đã không mang theo nhiều đồ. Bây giờ, chỉ một chiếc vali nhỏ là đủ gom hết mọi thứ mình có.
Tôi ngồi trong căn biệt thự trống rỗng, từ đêm đến sáng.
Cũng tốt.
Ít ra không phải tận mắt thấy cảnh bốn người họ quây quần, đầm ấm như một gia đình thực thụ.
Ký ức như sóng trào ùa về.
Tôi và Hứa Vân Khanh là thanh mai trúc mã, kết hôn tám năm, từng là cặp đôi lý tưởng khiến ai cũng ngưỡng mộ.
Năm đó bị đối thủ chuốc thuốc, qua đêm với một nữ sinh đại học.
Bạn thấy sao?