Khi Hạnh Phúc Đổ [...] – Chương 6

“Bệnh nhân bên trong thế nào rồi?”

“Thai 12 tuần, đang bị xuất huyết nghiêm trọng, không giữ em bé. Bác sĩ Trình đang chuẩn bị thủ thuật nạo. Nhưng bệnh nhân không chịu, tâm trạng rất kích .”

Cố Tề Tiêu bất ngờ đứng bật dậy, nắm chặt tay tôi:

“Phan Phan, ơn, em nhất định phải giúp Yến Lê. Cô ấy còn nhỏ, lần đầu mẹ, chẳng biết gì hết…”

Tôi lạnh lùng :

“Anh muốn tôi giúp ta thì buông tay ra trước.”

Anh ta sững lại một giây, rồi vội buông tay.

Tôi khử trùng, rửa tay xong, đẩy cửa bước vào phòng mổ.

Trần Yến Lê tóc tai rối bù ngồi trên bàn phẫu thuật.

Cô ta nắm chặt con dao mổ, khớp tay trắng bệch, ngón tay gần lưỡi dao đã bắt đầu rỉ máu, ta hoàn toàn không nhận ra.

“Không ai vào con tôi!”

Cửa phòng khép lại, ta quay đầu lại, ánh mắt hoảng loạn tôi:

“Là … chính muốn tôi!”

Tôi thẳng vào mắt ta:

“Nếu muốn chuyển viện, tôi sẽ lập tức thông báo cho người nhà . Nhưng tôi phải rõ, nếu không xử lý nạo và cầm máu kịp thời, thì hậu quả nặng nhất là phải cắt toàn bộ tử cung.”

Cô ta khựng lại, rồi bật điên dại như phát rồ.

Y tá bên cạnh khẽ :

“Cô ấy quá coi thường cơ thể mình. Bác sĩ Trình ta đã thai ít nhất bảy, tám lần, thành tử cung mỏng như giấy rồi, sao giữ nổi đứa bé?

Dù lần này có sạch , sau này cũng rất khó có thai lại…”

13

Tôi sững người trong một thoáng, rồi lập tức hỏi:

“Gia đình ấy biết chưa?”

“Vẫn chưa kịp báo.”

Có lẽ do cơn đau bụng dưới tăng mạnh, Trần Yến Lê đang bỗng co rúm người lại, nằm cuộn tròn trên giường.

Sau khi lấy giấy đồng ý của người nhà, chúng tôi tiến hành mê cho ta.

Để tránh hiểu lầm, tôi không tham gia ca mổ.

Phòng việc của bác sĩ Trình nằm đối diện phòng tôi. Tôi lờ mờ nghe ấy đang chuyện với Cố Tề Tiêu.

Chưa bao lâu, rầm một tiếng, cửa phòng tôi bị đẩy mạnh bật ra.

Cố Tề Tiêu đứng đó, nước mắt đầm đìa trên mặt.

“Vợ ơi…”

Tôi đã hoàn toàn miễn dịch với nước mắt của ta.

“Anh Cố, bây giờ không còn quyền gọi tôi như nữa.”

“Kiều Phan, xin lỗi… Anh không biết, thì ra Trần Yến Lê mang thai giả.”

“Không cần xin lỗi. Giữa tôi và , đã dứt khoát từ ngày ký đơn ly hôn. Tôi có tiền, tự do.

Cố Tề Tiêu, đi đi. Đừng cản trở công việc của tôi.”

Cố Tề Tiêu đứng đó, ánh mắt mờ mịt, thần sắc tiêu điều.

Anh ta ngồi xuống hành lang, tựa vào bức tường lạnh lẽo, đôi mắt trống rỗng, khuôn mặt càng thêm tiều tụy, phờ phạc.

Dòng người đi qua tấp nập, Cố Tề Tiêu dường như không hề nhận biết, như thể đang sống trong một thế giới khác.

Tôi không biết ta rời đi từ lúc nào.

Nghe y tá trực kể lại, tinh thần ấy không ổn.

Khi tôi tan ca, bầu trời đã chìm trong bóng tối.

Hai bên đường, đèn quảng cáo sáng nhấp nháy.

Tôi chợt nhớ đến rất nhiều năm về trước, tôi và Cố Tề Tiêu từng cùng nhau đi chơi net.

Trên tường nhà vệ sinh nữ ở quán net đó, dán đầy những mẫu quảng cáo nhảm nhí như bệnh ngoài da.

Trong đó có một tờ ghi rõ:

“Phục hồi màng trinh, chỉ 98 tệ.”

Chỉ 98 tệ.

Chỉ cần 98 tệ là có thể “giải quyết” một mối quan hệ kéo dài suốt mười năm.

Thật trớ trêu.

14

Dạo gần đây, Cố Tề Tiêu thường xuyên chặn tôi ở cổng bệnh viện.

Mắt ta thâm quầng, râu ria lởm chởm, trông vô cùng tiều tụy.

“Cố Tề Tiêu, đừng cản trở công việc của tôi.”

Tôi gắt lên khi ta lại lần nữa chặn đường tôi.

“Anh muốn tặng em cái này, là thứ trước kia em rất thích.”

Cố Tề Tiêu cố nhét vào tay tôi bó hoa và cây kem đang cầm, trông chẳng khác gì một chó con sai chuyện, đang ra sức lấy lòng chủ nhân.

Kéo qua kéo lại, bó hoa và que kem đều rơi xuống đất.

Cánh hoa văng tung tóe, kem thì tan chảy, từ từ lan ra.

Một mớ hỗn độn.

Giống hệt như đoạn cảm đã chết của chúng tôi.

“Tôi không phải con nít, không cần mấy thứ này để dỗ dành.

Cố Tề Tiêu, xin đừng đến nữa. Nếu còn ảnh hưởng đến công việc của tôi, cả đời này tôi sẽ hận .”

Tôi dứt khoát .

Cố Tề Tiêu buông tay, ánh mắt trống rỗng, từ từ quay về xe.

Điều duy nhất khiến tôi cảm thấy may mắn sau khi chia tay ta,

là tôi chưa từng có ý định từ bỏ công việc.

Lúc ta ở đỉnh cao sự nghiệp, từng đề nghị tôi nghỉ việc để ở nhà vợ toàn thời gian.

Tôi đã từ chối.

Công việc là chỗ dựa vững chắc của tôi.

Nhờ , khi bước ra khỏi cuộc này, tôi không đến mức quá thảm .

Sau đó, Cố Tề Tiêu thật sự không đến bệnh viện nữa.

Nhưng tôi không hiểu ta moi địa chỉ mới của tôi từ đâu.

Mỗi ngày đều lặng lẽ đứng trước cổng khu chung cư.

Gặp tôi, ta cũng không gì.

Chỉ đứng từ xa .

Ánh mắt đó, đôi lúc khiến tôi thấy khó chịu.

Bạn bè bảo đó chỉ là chiêu trò tội nghiệp hóa bản thân của ta.

Tôi cứ ngơ là .

Hôm nay tan , tôi gặp Lục Đình Vũ trong thang máy.

“Bác sĩ Kiều, chị cũng đang về à?”

“Ừ.”

“Nghe chồng cũ của chị ngày nào cũng đứng trước khu chung cư đợi.

Hay là chị đi xe của tôi cho tiện?”

“Vậy thì phiền cậu rồi.”

Lục Đình Vũ , nụ nhẹ như gió xuân:

“Không phiền gì đâu.”

Giờ tan tầm, xe xếp hàng dài chờ vào bãi đỗ.

Tôi hé cửa kính xe ra ngoài.

Cố Tề Tiêu vẫn đứng đó, tay kẹp điếu thuốc, chậm rãi nhả khói.

Anh ta gầy sọp đi thấy rõ, gần như thành một người khác.

Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, sững lại.

Sau đó lập tức sải bước tiến đến.

Đúng lúc ấy, barrier bãi đỗ mở ra, xe chạy vào khu chung cư.

15

Tôi đã biết Lục Đình Vũ sống đối diện nhà mình từ một tháng trước.

Lúc xuống thang máy, tôi cảm ơn, rồi hai người mỗi người mở cửa nhà mình.

Trước khi đi ngủ, tôi không nhịn xuống qua cửa sổ.

Cố Tề Tiêu vẫn đứng đó.

Đứng giữa gió lạnh, lảo đảo như sắp ngã.

Tôi đóng cửa sổ lại.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, chuông cửa vang lên.

Tôi hơi sợ, cứ nghĩ là Cố Tề Tiêu đã lên đến tận đây.

Nhìn qua mắt mèo—là Lục Đình Vũ.

Tóc ấy vẫn còn bọt xà phòng, nửa người trên trần trụi, khăn tắm lỏng lẻo quấn ngang hông.

“Có chuyện gì sao?”

“Bác sĩ Kiều, ngại quá… tôi đang tắm thì hết nước, có thể cho tôi mượn phòng tắm một chút không?”

Tôi do dự một chút, rồi mở cửa.

Anh ấy bước vào rất tự nhiên, đứng ngay trước mặt tôi.

Lục Đình Vũ có vóc dáng rất đẹp—vai rộng, eo hẹp, cơ bụng rắn chắc hiện rõ dưới làn da ẩm ướt, toát lên một vẻ quyến rũ khó diễn tả thành lời.

“Phòng tắm ở đâu , bác sĩ Kiều?”

Tôi chỉ về hướng đó, rồi nhân lúc vừa đóng cửa lại thì vội vàng đi tìm nước uống để bình tĩnh lại.

Khi bước ra, người vẫn còn ướt nước.

“Bác sĩ Kiều, chị có máy sấy tóc không?”

“Có, tôi lấy cho.” Tôi cúi đầu, không dám thẳng .

Khi đi ngang qua nhau, cùng mùi hương quen thuộc thoảng qua giữa chúng tôi.

Đột nhiên, nắm lấy cổ tay tôi.

“Bác sĩ Kiều, mặt chị đỏ rồi.”

Tôi vẫn cúi đầu, tim đập thình thịch.

“Không có.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...