“Phụ nữ có quyền kiểm soát cơ thể mình. Ngay từ đầu, tôi đã với là tôi từng người khác. Có ham muốn với người mình là điều hoàn toàn tự nhiên. Tôi không gì sai cả.
Ngược lại, thì sao?
Miệng không để tâm, rồi lại dùng chuyện đó lý do cho sự phản bội của mình.
Anh đúng là vô liêm sỉ.”
Trên gương mặt tuấn tú của Cố Tề Tiêu in hằn dấu tay đỏ rực.
Có lẽ phần xương sườn bị gãy quá đau, nên ta chỉ há miệng mấy lần mà không thốt nổi lời nào.
Tôi điều hòa lại hơi thở, rồi :
“Vừa rồi chính cũng thừa nhận là mình đã ngoại .
Nhớ kỹ lời —ra đi tay trắng.
Tìm thời gian đi cùng tôi đến cục dân chính thủ tục ly hôn đi.”
10
Anh ta ngẩng mắt lên, liếc tôi một cái:
“Tôi không đồng ý, tài sản chia đôi.”
“Không đời nào.”
Cố Tề Tiêu nhướn mày:
“Dựa vào đâu?”
“Tôi đã quay màn hình lại hết những bài viết trên Weibo của Trần Yến Lê—trong đó có bằng chứng hai người ngoại . Cuộc trò chuyện giữa tôi và ta ở hành lang, cả những gì vừa , tôi đều ghi âm. Trong thời gian hôn nhân, từng đồng tiêu xài cho ta, tôi đều có quyền đòi lại. Nếu không muốn mất hết danh dự, tốt nhất nên giữ lời.”
Cố Tề Tiêu sững người, một lúc lâu sau mới cất tiếng.
“Kiều Phan… thì ra không chỉ mình thay đổi. Cả em cũng đổi rồi. Trước đây em rất hiểu chuyện.”
Đúng , tôi từng rất hiểu chuyện.
Vì ủng hộ khởi nghiệp, tôi bán căn nhà nhỏ ba mẹ để lại sau khi mất.
Trong căn nhà ấy, là ký ức của cả gia đình tôi.
Ngay cả khi học y cực khổ đến mấy, tôi cũng không nỡ bán.
Nhưng khi công ty rơi vào khủng hoảng tài chính, tôi nghiến răng bán nó đi.
Anh hứa sẽ bù đắp gấp nhiều lần.
Cố Tề Tiêu đã giữ lời.
Sau này ấy mua căn nhà chung cư hiện tại bằng tiền mặt, chỉ ghi tên tôi.
Nhưng lại lén lút đưa người đàn bà khác về giường của chúng tôi.
Từ đầu đến cuối, điều tôi mong cầu không phải vật chất.
Tôi chỉ cần một người đàn ông tôi trọn vẹn, thủy chung.
Anh không .
Vậy thì… nếu không có , thì còn lại chỉ là tiền.
Ra đi tay trắng—là cái giá xứng đáng phải trả.
11
Thủ tục ly hôn của tôi và Cố Tề Tiêu kéo dài ba tháng mới hoàn tất.
Hôm đi lấy giấy chứng nhận ly hôn, trời mưa như trút.
Tôi bắt taxi từ căn hộ mới đến cục dân chính.
Từ sau khi ký thoả thuận ly hôn, tôi đã dọn khỏi căn nhà cũ.
Giờ nó cũng đã rao bán.
Cuộc hôn nhân này, đến đây là hết.
Ngôi nhà đó cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Khi tôi đến nơi, Cố Tề Tiêu đã có mặt.
Anh cạo râu không kỹ, áo quần đơn giản.
Xung quanh có cặp vợ chồng vừa xếp hàng vừa cãi nhau.
Cũng có người bận đến mức vẫn phải nghe điện thoại trong lúc thủ tục, người vợ thì đờ đẫn.
Chỉ có tôi và là trông có vẻ bình thường nhất.
Khoảnh khắc ký tên xong, tôi cảm thấy cả người nhẹ bẫng.
Chúng tôi một trước một sau bước ra khỏi cổng.
Một chiếc BMW trắng chạy đến.
Vừa dừng lại, trẻ lập tức nhảy xuống khỏi ghế lái, nhào vào lòng Cố Tề Tiêu:
“Xong chưa ?”
Cố Tề Tiêu hơi sững người, gỡ tay ta ra, liếc tôi một cái.
“Đừng như , có người đang .”
Trần Yến Lê chu môi nũng nịu:
“Hồi trước không cho em gọi ngoài giường, bây giờ tự do rồi mà, vốn dĩ là chồng em mà.”
Cô ta cụp mắt, khoé miệng lại cong lên, tay nhẹ nhàng vuốt bụng:
“Với lại… tụi em sắp ba mẹ rồi.”
Rồi ngẩng đầu, thẳng vào tôi, giọng thản nhiên:
“Lần này là thật đó, đã hơn một tháng rồi. Khi đi khám thai, chắc lại phải phiền bác sĩ Kiều giúp rồi…”
Chưa dứt câu, Cố Tề Tiêu đã kéo mạnh ta vào xe.
12
Sau khi bọn họ rời đi, mưa càng lúc càng lớn.
Tôi gọi xe mãi mà không .
Một chiếc Mercedes đen dừng lại trước mặt tôi, cửa kính hạ xuống:
“Bác sĩ Kiều, chị muốn đi đâu? Để tôi đưa chị về.”
Là bác sĩ thực tập khoa ngoại – Lục Đình Vũ, người đã giúp tôi giải vây ở bệnh viện lần trước.
Tôi cũng không khách sáo, mở cửa ngồi vào ghế phụ:
“Chung cư Lệ Cảnh, tiện đường không?”
Khuôn mặt tuấn tú của ấy hiện lên một nụ đầy ẩn ý.
Tôi hơi ngại, cúi đầu ho nhẹ một tiếng.
Lục Đình Vũ đưa tay chỉnh điều hòa nhỏ lại:
“Không thể nào tiện đường hơn.”
Hôm đó, tôi mới biết thì ra ấy cũng sống ở Lệ Cảnh.
Tôi nghỉ một kỳ nghỉ dài, một mình đến Vân Nam du lịch.
Thì ra đi một mình cũng có thể rất tuyệt.
Không cần gượng ép theo lịch của ai, cũng không cần chiều ý thích của ai cả.
Khi quay lại bệnh viện, tôi không ngờ lại gặp Cố Tề Tiêu ở ngoài phòng mổ sản khoa.
Anh ta trông vô cùng hoảng loạn.
Vừa thấy tôi, mắt đỏ lên ngay lập tức, một giọt nước mắt lăn dài xuống má.
“Phan Phan…”
Tôi cau mày, vì trách nhiệm nghề nghiệp, tôi hỏi y tá bên cạnh:
Bạn thấy sao?