Khi Hạnh Phúc Đổ [...] – Chương 3

04

Ánh trăng mờ ảo hắt lên tường, tôi mơ hồ nhớ về quá khứ.

Về đêm đầu tiên chúng tôi gần gũi.

Hôm đó, Cố Tề Tiêu đến đón tôi tan ca đêm, vừa thấy quầng thâm dưới mắt tôi, mặt đầy xót xa.

Anh không muốn để tôi chen chúc xe buýt nữa, liền kéo tôi vào một nhà trọ gần đó giá tám mươi tệ để nghỉ tạm.

Phòng trọ nhỏ hẹp, vòi nước trong nhà vệ sinh còn bị rò.

Tiếng nước tí tách vang lên trong không gian chật hẹp, nghe đặc biệt chói tai.

“Thế này thì ngủ sao ? Đi, mình đến khách sạn.”

Cố Tề Tiêu kéo tôi đi trả phòng.

Tôi giữ lại: “Không sao đâu, đừng lãng phí tiền, chỉ chợp mắt chút thôi mà.”

Sau khi rửa mặt xong, tôi nằm xuống giường.

Cố Tề Tiêu thì ngồi ở chiếc ghế nhỏ cuối giường, dán mắt vào điện thoại.

“Anh tắt tiếng rồi, em ngủ trước đi.”

Thật ra lúc đó tôi có hơi hụt hẫng.

Nhưng cơ thể mệt quá, nên chỉ chốc lát sau đã chìm vào giấc ngủ.

Khi tỉnh dậy, bầu trời bên ngoài đã đen kịt.

Cố Tề Tiêu nghiêng đầu dựa vào ghế, cũng ngủ gật từ lúc nào.

Tôi nhẹ gọi: “Cố Tề Tiêu.”

Anh giật mình tỉnh dậy.

“Sao em , tiếng nước nhỏ em tỉnh à? Xin lỗi nhé, quên thay khăn.”

Thì ra suốt lúc tôi ngủ, sợ tiếng nước rò tôi thức giấc, nên lấy khăn nhét vào chậu.

Khăn ướt thì lại vắt khô, rồi nhét tiếp, hết lần này đến lần khác.

Lòng tôi chợt ấm lên, tôi quỳ ngồi ở cuối giường, thật lâu.

“Cố Tề Tiêu, không muốn chuyện đó với em sao?”

“Làm gì cơ?”

“Yêu nhau…”

Câu ấy như trào ra từ cổ họng tôi.

Khoảnh khắc tiếp theo, gương mặt điển trai của áp sát lại, nụ hôn mạnh mẽ nghiền xuống.

Trước khi đến với Cố Tề Tiêu, tôi từng có một người trai.

Tôi không phải kiểu người cổ hủ, cảm đến độ chín muồi thì nhiều thứ tự nhiên sẽ xảy ra.

Sau khi thân mật, Cố Tề Tiêu hôn nhẹ trán tôi, từng chút một.

Tôi không nhịn mà hỏi:

“Em không còn là lần đầu… Anh có thất vọng không?”

Anh hơi khựng lại:

“Phan Phan, không quan tâm chuyện trước khi chúng ta gặp nhau. Nhưng hứa, hiện tại và tương lai của em nhất định có . Anh em, và chấp nhận tất cả con người em.”

Tôi rúc vào lòng , ôm thật chặt như khớp nối vừa vặn.

Lời năm đó vẫn còn văng vẳng bên tai.

Vậy mà giờ đây, chỉ vì một lý do trẻ con ấy, lại rời bỏ tôi.

Đàn ông mà, khi còn thì đến lời trái tim không nổi cũng có thể thốt ra như thể đầy chân .

Cơn đau nhói ở bụng lại ập đến, cùng với đó là những ký ức hỗn loạn cuộn trào trong tim.

Tôi có cảm giác như đang bị lóc từng mảnh thịt một.

Giữa màn đêm, tôi đưa ra một quyết định.

Tôi cầm điện thoại lên, gọi cho đồng nghiệp.

“Chào bác sĩ Trình, phiền chị sắp xếp lịch giúp em… Em muốn đăng ký thai.”

05

Tôi chỉ nghỉ đúng một tuần rồi quay lại bệnh viện việc.

Khi thấy cái tên trên màn hình máy tính, tôi khựng lại một chút.

Trần Yến Lê.

Tôi chưa từng gặp ta, theo phản xạ chỉ nghĩ là trùng tên.

Vài giây sau, một trẻ với mái tóc xoăn dài màu nâu đẩy cửa bước vào.

Cô ta vừa đến, cả phòng đã tràn ngập mùi nước hoa—một mùi rất quen.

Cô ngồi xuống, ánh mắt tôi chằm chằm, ngũ quan còn non nớt mái tóc uốn xoăn ấy lại mang vẻ mặn mà không phù hợp chút nào.

Tôi dời ánh , vào màn hình, giọng lãnh đạm như thường lệ:

“Em thấy khó chịu ở đâu?”

Cô ta lấy ra một que thử thai hai vạch, đặt trước mặt tôi:

“Chị bác sĩ, em có thai rồi.”

Tôi khẽ hít một hơi, tay gõ bàn phím, tiếp tục hỏi:

“Kỳ kinh cuối là ngày nào?”

“Ngày 8 tháng trước.”

Tôi xuống góc phải màn hình—hôm nay là ngày 18.

“Lần gần nhất quan hệ không dùng biện pháp là khi nào?”

Cô ta ngừng lại một chút, giọng đầy khiêu khích:

“Mỗi ngày.”

Tôi ngước mắt ta.

Cô ta , giơ tay lên đếm từng ngón một, rất nghiêm túc:

“Bạn trai em không thích dùng cái đó.

Chị đang muốn hỏi lần đầu sau kỳ kinh mà không dùng bao là khi nào đúng không? Em trả lời —là ngày 16 tháng trước, tại căn hộ 802, toà 12, khu Phú Lệ Hoa Đình.”

Một khoảng lặng nghẹt thở bao trùm cả căn phòng.

Tay tôi run lên khi gõ bàn phím, ngực như có thứ gì đang lật tung, buồn nôn dữ dội.

Tôi không kiềm , cúi đầu nôn khan vào thùng rác.

Căn hộ 802, toà 12, Phú Lệ Hoa Đình—là nhà tôi và Cố Tề Tiêu đã đăng ký kết hôn.

Ngày 16 tháng trước, tôi đang trực ca đêm.

Vậy mà Cố Tề Tiêu lại đưa ta về nhà.

Trần Yến Lê đứng dậy, tôi từ trên cao:

“Sao thế, chị cũng có thai à? Ồ không đúng, chị đâu có sinh . Cố Tề Tiêu ba năm nay hai người không dùng biện pháp gì mà chị vẫn không có thai. Chị lại không phải lần đầu, ai biết chị từng bao nhiêu lần rồi…”

Tôi bật dậy, siết chặt chiếc cốc nước trên bàn, trừng mắt ta, không thể tin nổi mấy lời đó là do Cố Tề Tiêu ra.

Trần Yến Lê liếc mắt khinh bỉ, khoanh tay trước ngực.

“Sao? Muốn hắt nước vào tôi à? Cẩn thận mất cả công việc đấy. Nghe chị nhà nghèo, học hết bảy năm mới thành bác sĩ chính thức. Tôi khuyên chị nên ngoan ngoãn ngồi xuống, viết phiếu xét nghiệm đi.”

Tim tôi thắt lại. Ngoài cửa còn có bệnh nhân xếp hàng, y tá thỉnh thoảng lại liếc vào qua khe cửa.

Tôi phải dồn hết sức mới giữ giọng mình bình tĩnh như thường lệ:

“Làm xét nghiệm máu để kiểm tra nồng độ progesterone và HCG. Nộp phí trước, rồi lên tầng ba lấy máu.”

Cô ta nhận lấy phiếu xét nghiệm từ tay tôi, giày cao gót giẫm từng bước kiêu ngạo đi ra cửa, rồi đột ngột dừng lại.

“À đúng rồi, tôi nhắc chị, đừng tưởng cứ im lặng không trả lời là Cố Tề Tiêu sẽ quay lại. Tôi đã có thai rồi. Chị mau chóng phối hợp thủ tục ly hôn đi.”

Nói xong, ta “rầm” một tiếng đóng sập cửa.

06

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh để khám hết bệnh nhân buổi sáng.

Đến giờ nghỉ trưa, cả người tôi như bị đóng băng, ngồi bất tại bàn việc.

Y tá gõ cửa bước vào, lo lắng hỏi:

“Bác sĩ Kiều, sắc mặt chị không ổn lắm, có cần em xuống căng tin lấy cơm giúp không?”

“Không cần đâu, cảm ơn em.”

Cô ấy gật đầu, nhẹ nhàng khép cửa.

Tôi mở màn hình, xem lại hồ sơ bệnh án của Trần Yến Lê.

Cô ta không đi xét nghiệm—có lẽ hôm nay đến chỉ để khiêu khích tôi.

Tôi tra số điện thoại của ta, tìm tài khoản Weibo.

Tuổi trẻ đúng là không giấu nổi chuyện gì, phần lớn bài viết đều liên quan đến Cố Tề Tiêu.

Bài gần nhất của ta là: “Thời tiết nóng quá, thèm kem ghê.”

Bài tiếp theo: “Hình như ấy lén theo dõi Weibo của mình. Để tránh bị nghi ngờ, ấy đãi cả công ty ăn kem, để mình cũng ăn.”

Kèm theo là một bức ảnh kem.

Tôi nhận ra thương hiệu đó—không hề rẻ.

Hồi tôi còn là thực tập sinh, quảng cáo kem hãng này đã tràn ngập các biển hiệu khắp thành phố.

Hôm đó, tôi đứng trước cửa hàng chính hãng của họ quảng cáo rất lâu.

Cố Tề Tiêu nắm tay tôi vào trong:

“Muốn ăn thì mua đi.”

Hỏi giá xong, tôi chỉ chọn loại rẻ nhất—một viên đơn.

Anh ấy xác nhận lại:

“Chỉ cái này thôi à?”

Tôi gật đầu, lí nhí :

“Một viên mà giá ba con số lận.”

Ra khỏi cửa hàng, Cố Tề Tiêu siết chặt tay tôi, chỉ vào tấm áp phích quảng cáo:

“Đợi sau này kiếm tiền, sẽ mua cho em mỗi vị một ly, để em ăn cho đã.”

Giờ đây, ấy sẵn sàng đãi cả công ty ăn loại kem đó—chỉ vì .

Tôi tiếp tục kéo xuống.

“Lúc tan , nghĩ đến việc sắp phải xa ấy năm ngày, tâm trạng mình tụt dốc ghê gớm. Ai ngờ lúc chờ xe buýt, chiếc Maybach của ấy bất ngờ dừng trước mặt. Mình chỉ do dự một giây rồi lên xe. Anh ấy không nỡ để mình buồn, muốn đưa mình đi một chuyến du lịch bất chợt. Cảnh sắc Tứ Xuyên thật đẹp. Nhưng thật ra, chỉ cần bên ấy, nơi nào cũng là phong cảnh.”

Bài viết đăng đúng vào ngày trước kỳ nghỉ lễ 1/5.

Tôi chợt nhớ ra—chúng tôi đã hẹn đi Vân Nam vào dịp lễ. Năm nay tôi hiếm hoi mới sắp nghỉ trọn vẹn mấy ngày.

Tôi đã đặt vé máy bay và khách sạn xong xuôi.

Tôi ngồi ở nhà chờ Cố Tề Tiêu đến đón thì nhận cuộc gọi từ .

“Vợ à, xin lỗi. Dự án mới gặp chút vấn đề, phải đến hiện trường xử lý ngay. Không đi Vân Nam với em rồi.”

“Không sao, công việc quan trọng hơn. Nhưng hành lý của vẫn ở nhà, em mang đến cho nhé?”

“Không cần đâu, gấp quá, xem thiếu gì thì dọc đường mua.”

“Được rồi, đi cẩn thận nhé.”

Khi đó, tôi còn đau lòng vì vất vả vì công việc.

Nhưng thực tế là đã mang cả tấm lòng mình—cùng một khác—đi du lịch nhân.

Đọc tiếp

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...