Ngày tôi phát hiện mình có thai, chồng lại thú nhận với tôi rằng đã ngoại .
Anh sẵn sàng ra đi tay trắng.
Mười năm bên nhau, buông là buông ngay.
Anh thu dọn hành lý, lúc tay vừa chạm vào tay nắm cửa, tôi không kìm mà hỏi:
“Tại sao ?”
Anh quay đầu lại tôi, mắt ngấn lệ.
“Vợ à, xin lỗi… Nhưng với Yến Lê, đó là lần đầu của ấy. Anh phải có trách nhiệm với ấy.”
01
Tôi và Cố Tề Tiêu đã kết hôn năm năm, luôn mong có một đứa con.
Mấy ngày nay tôi cứ thấy buồn ngủ mãi, bụng dưới thì âm ỉ khó chịu.
Là bác sĩ phụ khoa, tôi rất nhạy cảm với những dấu hiệu này.
Giờ nghỉ trưa, tôi tranh thủ đi mua một que thử thai. Hai vạch rõ ràng.
Nhìn thấy kết quả, tôi lập tức muốn báo ngay cho chồng.
Nhưng rồi tôi đổi ý, rút tay lại, quyết định dành cho ấy một bất ngờ.
Tan , tôi ghé vào một cửa hàng đồ lưu niệm, chọn một chiếc hộp thật đẹp và giấy gói xinh xắn.
Về đến nhà, tôi cẩn thận gói que thử thai lại.
Gần đây, công ty của Cố Tề Tiêu nhận dự án mới, ấy rất bận.
Khi về đến nhà, tôi đang chợp mắt trên ghế sofa.
Nghe tiếng khóa vân tay vang lên, tôi bật dậy ngay, giấu hộp quà ra sau lưng.
Dạo này ấy nghỉ ngơi không tốt.
Gương mặt vốn điển trai cương nghị của đã lộ vẻ mệt mỏi, cà vạt lỏng lẻo treo trên cổ, áo vest vắt trên cánh tay.
Ánh mắt chạm nhau, tôi như mọi khi chạy ra đón , nhào vào lòng .
Nhưng không ôm tôi như mọi lần, ngược lại còn lùi về sau một bước.
Tôi sững người.
Cố Tề Tiêu giải thích: “Anh vừa đi tiếp khách về, trên người có mùi.”
Đúng là có mùi thật.
Là mùi nước hoa phụ nữ.
Cố Tề Tiêu là ông chủ một công ty quảng cáo, ăn uống với khách nữ là chuyện thường.
Tôi không nghĩ nhiều, lại không kìm mà buồn nôn.
Sợ nghi ngờ, tôi cố nuốt cái cảm giác ghê tởm ấy xuống.
Tôi vừa định đưa hộp quà cho .
Thì trầm giọng :
“Phan Phan, chúng ta ly hôn đi.”
02
“Gì cơ?”
Tôi sững người, tưởng mình nghe nhầm.
Cố Tề Tiêu nuốt khan một cái, gương mặt nghiêm túc, từng chữ từng lời ra:
“Phan Phan, đã ngoại . Mình ly hôn đi.”
Như sét đánh ngang tai.
Tôi trân trân , ánh mắt chầm chậm lướt qua từng đường nét trên gương mặt .
Cố tìm một chút dấu hiệu của trò nào đó.
Nhưng không có.
Anh “phịch” một tiếng quỳ xuống đất, ánh mắt đầy hối lỗi.
“Anh xin lỗi. Anh biết em là người không chấp nhận chuyện phản bội. Anh đồng ý ra đi tay trắng. Tiền tiết kiệm, nhà, xe đều không cần. Cổ phần công ty sẽ quy đổi thành tiền mặt, chuyển hết cho em.”
Một người kiêu ngạo như , lần cuối cùng quỳ xuống cũng là khi cầu hôn tôi.
Đó là năm thứ năm của mối kéo dài nhiều năm.
Tôi vượt qua kỳ thực tập và giữ lại việc tại một bệnh viện tuyến đầu trong thành phố.
Công ty khởi nghiệp của cũng bắt đầu ổn định.
Hôm đó, Cố Tề Tiêu dối tôi rằng may mắn trúng gói chụp hình của một studio nổi tiếng. Anh nhắc tôi nhiều lần rằng nhất định phải đến.
Tôi sửa soạn kỹ lưỡng, mặc váy dạ hội, đi giày cao gót, nhân viên dẫn đến địa điểm chụp hình.
Một khu vườn trên không của khách sạn năm sao.
Trên thảm cỏ phủ đầy hoa hồng màu hồng nhạt mà tôi thích nhất.
Mặt trời lặn trong nền trời hồng dịu, gió chiều nhẹ nhàng thổi qua.
Cố Tề Tiêu mặc vest chỉnh tề, bước ra từ cuối con đường phủ hoa hồng, như một chàng hoàng tử khoác lên mình ánh ráng chiều.
Mắt tôi đã ướt từ lâu, còn cũng chẳng khá hơn.
Anh quỳ xuống, một chân chạm đất.
“Phan Phan, lấy nhé. Anh sẽ em cả đời.”
Năm năm trước, quỳ xuống cầu hôn với đôi mắt đầy chân thành.
Giờ đây, cũng chính , quỳ xuống xin tôi thả tự do cho .
Tôi ngồi phịch xuống ghế sofa, giấu hộp quà sau chiếc gối dựa.
Cố gắng giữ bình tĩnh, tôi hỏi :
“Cô ta là ai? Chuyện bắt đầu từ bao giờ?”
Bạn thấy sao?