Chu Thần đích thân thiết kế một đám cưới mang chủ đề vũ trụ dành cho ấy.
Những người từng thấy qua ai cũng bảo rằng nó vô cùng lãng mạn.
Tôi ảnh, quả thật… rất đẹp.
Nếu tôi chưa từng đánh mất ấy, thì người rể, lẽ ra phải là tôi.
Lâm Chiêu từng với tôi rằng:
“Mỗi sợi dây chỉ vì một con diều mà mạo hiểm bay vào không trung.”
“Em chính là sợi dây đó, bảo vệ cho con diều là .”
Lúc đó, tôi không hiểu ý nghĩa của câu này.
Nhưng bây giờ, tôi đã hiểu.
Chỉ là…
Chu Thần đã trở thành sợi dây bảo vệ con diều ấy.
Trong tay ta, con diều sẽ bay vững vàng hơn.
Còn tôi…
Chỉ có thể đứng từ xa theo.
Chúc họ hạnh phúc.
Nhất định phải hạnh phúc.
?
Ngoại truyện – Góc của Chu Thần
1
Tôi hình như đã thích một . Cô ấy tên là Lâm Chiêu.
Lần đầu gặp mặt là ở cổng trường cấp ba Giang Thành.
Đó là lần đầu tiên trong đời tôi đi học muộn, giáo viên còn chưa kịp gì, ấy đã lao đến ghi ngay cho tôi ba điểm .
Tôi là Chu Thần, thiếu gia nhà họ Chu, mà ấy lại dám ghi tên tôi vào sổ kỷ luật?
Tốt lắm. Tôi ghi nhớ ấy rồi.
Lần thứ hai gặp nhau, ấy ôm chồng vở bài tập toán của lớp đi đến phòng giáo viên, bị người khác vô đụng phải, sách vở rơi tứ tung.
Tôi tiện tay nhặt giúp vài cuốn.
Cô ấy tôi, nhẹ giọng :
“Cảm ơn cậu, học.”
Bạn học?
Tôi có tên mà. Tôi là Chu Thần!
Rõ ràng nhớ tên tôi để ghi vào sổ kỷ luật, mà giờ lại không nhớ tôi là ai?
Rất tốt. Tôi lại nhớ kỹ ấy một lần nữa.
Từ hôm đó, tôi cố bảo tài xế chạy lòng vòng mỗi sáng, để mình đến muộn mười hai lần liên tiếp.
Lần thứ mười hai, tôi ấy, nghiêm túc hỏi:
“Bây giờ em nhớ tên tôi chưa?”
Cô ấy hơi đỏ mặt, mở cuốn sổ trên tay ra.
Cả một trang chỉ toàn là tên tôi.
Lúc đó tôi nghĩ— ấy đỏ mặt cũng đáng thật đấy.
Chữ ấy cũng rất đẹp.
Nhất là khi viết tên tôi.
Cha mẹ Lâm Chiêu đã ly hôn.
Cô ấy sống với mẹ và bà ngoại.
Họ mở một hiệu sách nhỏ ngay trước cổng trường, tên là “Năm Tới Chiêu Chiêu”.
Tôi không phải kẻ điên rồ đi điều tra người khác.
Những chuyện này tôi biết , hoàn toàn là do cùng bàn nhiều chuyện của ấy—Viên Viên cho nghe.
Một ngày nọ, tôi muốn mua một quyển sách bài tập toán.
Bảo tài xế lái xe đến tiệm sách của mẹ ấy.
Đến nơi mới phát hiện cửa tiệm đóng cửa.
Tôi bị điên rồi.
Không phải tiệm sách có vấn đề.
Mà là tôi.
Nửa đêm mất ngủ, lại chạy đi mua sách bài tập?
Tôi đúng là có bệnh.
Trong giờ học, tôi không tự chủ mà cứ về phía ấy.
Đến mức cùng bàn của tôi cũng phát hiện ra, hỏi tôi có phải thích Lâm Chiêu không.
Tôi tất nhiên là phủ nhận ngay lập tức.
Chu Thần này không bao giờ chơi trò đơn phương.
Thích ai thì phải chủ theo đuổi.
Năm lớp 12, tôi phải đi tập huấn cho kỳ thi năng khiếu.
Trước ngày lên đường, cùng Lục Văn Cảnh đến trường, cờ thấy ấy rơi xuống sông.
Tôi lập tức nhảy xuống cứu ấy lên bờ.
Lúc đó hoảng đến mức hô hấp nhân tạo cho ấy.
Nụ hôn đầu đời của tôi, cứ thế mà mất.
Giây phút đó, tôi nghĩ
Đợi ấy tỉnh lại, tôi sẽ bắt ấy chịu trách nhiệm với tôi.
Đưa ấy đến phòng y tế, tôi tranh thủ đi thay đồng phục.
Lúc quay lại, ấy đã tỉnh, đang Lục Văn Cảnh với ánh mắt đầy sùng bái.
Tôi sững sờ.
Cô ấy… thích Lục Văn Cảnh sao?
Còn chưa kịp chờ câu trả lời, hôm sau tôi đã lên đường đến Kinh Đô tập huấn, chuẩn bị cho kỳ thi nghệ thuật.
Đến học kỳ mùa xuân khi quay về trường, tôi phát hiện
Ánh mắt ấy mỗi ngày đều hướng về phía Lục Văn Cảnh.
Tôi chỉ có thể giấu đi cảm của mình.
Thật nực .
Chu Thần này, thế mà cũng có ngày tương tư đơn phương.
Sau kỳ thi đại học, tôi nghe
Cô ấy định tỏ với Lục Văn Cảnh.
Phải.
Tỏ với người em tốt nhất của tôi.
Tôi đúng là một thằng hề.
Tôi đột nhiên không muốn học chung đại học với ấy nữa.
Tôi sợ phải một chiếc bóng ghen tuông lảng vảng xung quanh ấy.
Nếu bùng nổ, có khi sẽ tổn thương ấy mất.
Cũng may, em tôi—Chu Yên—học chung trường đại học với ấy.
Thỉnh thoảng, tôi vẫn có thể nghe tin tức về ấy.
Lần gặp lại Lâm Chiêu, là trong buổi concert kỷ niệm một năm của PlanA.
Tôi mời Lục Văn Cảnh, và ta đã dẫn ấy theo.
Nhưng lần đó, tôi và Lục Văn Cảnh đã cãi nhau to.
Anh ta hôm sau sẽ đi dự tiệc riêng với Hứa Dao.
Nhưng hôm sau là sinh nhật của Lâm Chiêu.
Anh em thì sao chứ?
Tôi khinh thường loại người như ta.
Vậy nên tôi đã thẳng vào mặt ta một cú.
Thế , thấy Lâm Chiêu lo lắng cho ta, tôi lại cảm thấy mình giống một thằng hề.
Ngày Lục Văn Cảnh và Hứa Dao đi đăng ký kết hôn, chung của chúng tôi gửi ảnh giấy kết hôn cho tôi xem.
Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy cực kỳ phẫn nộ.
Nhưng hơn cả giận dữ
Tôi sợ Lâm Chiêu sẽ khóc.
Nghe Chu Yên Lâm Chiêu muốn đến Hoa Thành, tôi lập tức bay ngay đến đó.
Cô ấy thật ngốc.
Bị thất , lại dùng rượu để tê liệt bản thân.
Tôi muốn an ủi ấy.
Nhưng đến khi mở miệng, tôi lại nuốt lời lại.
Tôi vốn không giỏi dỗ dành con .
Nhất là một vừa mới thất .
Tôi an ủi Chu Yên toàn bằng đá.
Nhưng với người tôi thích, tôi không thể nào thế .
Lâm Chiêu ngủ với tôi.
Sau đó, ấy đưa tôi hai trăm tệ.
Tôi là trai bao à?
Chỉ đáng giá hai trăm tệ thôi sao?
Tôi giận điên lên.
Nhưng khi tìm thấy ấy, lại thấy ấy ngồi một mình trước tiệm ăn sáng, gió thổi tóc bay rối tung.
Trông ấy giống như một nhành cỏ yếu ớt, sắp đổ gục.
Tôi đau lòng.
Một tốt như , tại sao Lục Văn Cảnh không biết trân trọng?
Nếu ta không biết giữ,
Vậy thì cút ra khỏi cuộc chơi.
2032 – Ngày 10 tháng 9.
Hôm nay rất vui.
Cuối cùng tôi và Lâm Chiêu cũng ở bên nhau.
Cô ấy còn chủ hôn tôi.
【Hoàn toàn văn.】
Bạn thấy sao?