08
Hôm sau, Chu Thần nhắn tin cho tôi.
【Lâm Chiêu, chiều thứ Bảy này em có rảnh không? Anh có hẹn với một trận bóng rổ đôi, địa điểm là trường cấp ba Giang Thành. Hy vọng em có thể đến cổ vũ cho .】
Trường cấp ba Giang Thành là trường cũ của tôi, cũng có thể nhân dịp này quay lại xem sao.
Tôi vừa nhắn tin trả lời Chu Thần xong thì nhận hai tin nhắn thoại từ Trình Dương—đàn em thân tín của Lục Văn Cảnh.
【Chị dâu, chiều thứ Bảy chị có rảnh không?】
Tôi chỉ nghe tin nhắn đầu tiên rồi tắt đi.
Hắn tìm tôi, chắc chắn là vì chuyện của Lục Văn Cảnh.
Mà chuyện đó, tôi chẳng có gì để cả.
Nhanh chóng đến chiều thứ Bảy, tôi đến trường cấp ba Giang Thành.
Vừa bước vào sân bóng, tôi đã thấy Lục Văn Cảnh.
Anh ta mặc bộ đồ bóng rổ màu trắng, đứng đối diện với Chu Thần.
Vậy nên, trận bóng rổ đôi mà Chu Thần đến… chính là đấu với Lục Văn Cảnh sao?
Trình Dương vừa thấy tôi, khóe miệng lập tức nhếch lên đầy hưng phấn:
“Anh Cảnh, chị dâu thật sự đến kìa! Hôm nay, nên cho chị ấy một cơ hội đi.”
“Bọn em đều thấy vì chị ấy mà đau lòng, uống say mấy hôm nay rồi. Sớm hòa đi, tốt cho cả hai mà!”
Lục Văn Cảnh liếc về phía tôi, khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm, giọng điệu hờ hững:
“Gọi ta đến gì?”
“Tôi không thiếu , không cần phải nhân nhượng một người cứ vô lý sự như ta.”
Nói xong, ta dừng lại một chút, rồi ánh mắt bỗng trở nên dịu dàng hơn:
“Được rồi, tôi sẽ nhân nhượng lần cuối cùng. Chỉ cần ấy đưa nước cho tôi, tôi sẽ chủ hòa.”
Hai người họ không lớn, không nhỏ, vừa đủ để tôi nghe thấy.
Tôi phớt lờ, trực tiếp đi thẳng đến chỗ Chu Thần.
“Lâm Chiêu.”
Chu Thần thấy tôi, lập tức rạng rỡ chạy tới.
Anh ấy rất cao, mỗi khi đều mang theo chút lười biếng, lại khiến người ta không thể rời mắt.
“Nước của này, cố lên nhé!”
Tôi đưa chai nước khoáng trong tay cho ấy.
Chu Thần xoa nhẹ đầu tôi, nhạt:
“Cảm ơn em. Đây là lần đầu tiên em đưa nước cho , hôm nay nhất định sẽ thắng!”
“Chu Thần! Cậu đang cái quái gì ?”
“Lâm Chiêu là vị hôn thê của tôi, cậu dám cướp người của tôi à?”
Lục Văn Cảnh đột nhiên chạy đến, tung một cú vào khóe miệng Chu Thần.
Chu Thần phản ứng cực nhanh, lập tức trả lại một cú mạnh vào mặt ta.
Anh ấy giơ tay lau vết máu bên mép, đầy bất cần:
“Cướp người? Lục Văn Cảnh, nếu tôi nhớ không nhầm, vợ của cậu là Hứa Dao đúng không?”
“Lâm Chiêu tận mắt thấy hai người ký vào giấy kết hôn. Bây giờ, ấy chỉ là cũ của cậu mà thôi.”
“Tôi đã từng với cậu rồi, nếu cậu không thật lòng với ấy, tôi nhất định sẽ cướp ấy đi. Tôi, Chu Thần, chưa bao giờ suông.”
Lục Văn Cảnh bị lùi về sau hai bước, ánh mắt đầy vẻ hung tợn.
Thấy ta còn muốn đánh tiếp, tôi lập tức đẩy ta ra.
“Lục Văn Cảnh, phát điên gì ?”
Đột nhiên, ta trừng mắt tôi, giọng khàn đặc:
“Lâm Chiêu, đừng với tôi… mấy ngày ở Hoa Thành, em ở bên Chu Thần?”
“Em có biết cậu ta là em của tôi không?”
“Chu Thần bây giờ là một ngôi sao nổi tiếng. Cậu ta ở bên em cũng chỉ là chơi thôi, tuyệt đối không thể nào là thật lòng!”
Tôi bật , giọng điệu lạnh nhạt:
“Thế thì sao?”
“Lục Văn Cảnh, nên hiểu rõ, từ giây phút đăng ký kết hôn với Hứa Dao, hôn ước của chúng ta đã chấm dứt.”
“Tôi gì, ở bên ai, chẳng liên quan gì đến hết.”
Thấy tôi dứt khoát như , giọng điệu của Lục Văn Cảnh chùng xuống:
“Chiêu Chiêu, xin lỗi. Lúc đó Hứa Dao phải phẫu thuật tim, ấy sợ không qua khỏi nên cầu xin đăng ký kết hôn với ấy.”
“Anh và ấy lớn lên cùng nhau, không thể từ chối.”
“Anh… đã nộp đơn ly hôn rồi. Chờ hết thời gian chờ ly hôn, chúng ta kết hôn nhé, không?”
Tôi liếc ta đầy chán ghét:
“Không . Chúng ta đã chẳng còn liên quan gì đến nhau nữa. Đừng nhắc đến chuyện kết hôn nữa, nghe rất phiền!”
“Chu Thần, cậu gọi tôi đến chơi bóng là để tôi biết cậu là kẻ thứ ba sao? Đúng là hèn hạ!”
Lục Văn Cảnh lướt mắt Chu Thần, hậm hực bỏ đi.
“Anh Thần, không đâu. Anh với Cảnh là em mà, sao lại cướp vị hôn thê của ấy?”
Trình Dương Chu Thần với ánh mắt đầy khinh bỉ, rồi quay sang tôi:
“Chị dâu, chị…”
“Trình Dương, cậu ngu à?”
“Lâm Chiêu đã không còn là vị hôn thê của ta nữa. Cậu còn gọi chị dâu, cẩn thận tôi đánh đấy!”
Chu Thần siết chặt nắm , cắt ngang lời hắn.
Trình Dương cứng người, lủi thủi rời đi.
09
Thấy khóe miệng Chu Thần bị thương, tôi lấy một miếng băng cá nhân hình hoạt hình trong túi ra, đưa cho ấy.
Nhưng ấy không nhận.
“Lâm Chiêu, không thấy rõ, sợ dán lệch lãng phí miếng băng đáng này. Em giúp dán nhé?”
Tôi ngước người đàn ông đang chuyện, phát hiện đôi mắt ấy tràn đầy ý .
Tôi xé miếng băng cá nhân, nhón chân lại gần, nhẹ nhàng dán lên khóe môi ấy.
Rồi cố ý ấn mạnh xuống.
Nghe thấy ấy rên lên một tiếng vì đau, tôi bật :
“Đáng đời! Anh cố gọi Lục Văn Cảnh đến chơi bóng đúng không?”
“Ừ.”
Chu Thần không phủ nhận, mà còn hỏi:
“Lâm Chiêu, em… em thích Lục Văn Cảnh từ khi nào?”
Tôi sững người, rồi chỉ về phía hồ Nhạc trước thư viện:
“Năm lớp 12, em vô rơi xuống hồ Nhạc, lúc đó là Lục Văn Cảnh cứu em.”
Nửa đầu năm lớp 12, có một hôm mẹ tôi gọi điện bảo có chuyện gấp.
Tôi vội vã chạy từ thư viện ra cổng trường.
Khi đi ngang qua hồ Nhạc, tôi bị một tảng đá cản chân, không may ngã xuống nước.
Lúc tỉnh lại, người đầu tiên tôi thấy là Lục Văn Cảnh.
Từ đó, ánh mắt tôi luôn dõi theo ấy.
Suốt bốn năm đại học, ai cũng ghen tị vì tôi có một người trai thương mình hết mực.
Nhưng không ai biết, để theo đuổi ấy, tôi đã phải cố gắng đến nhường nào.
“Chu Thần, gì ?”
Thấy ấy đang lặng lẽ chằm chằm xuống hồ, tôi giơ tay vẫy trước mặt ấy.
“Không có gì. Anh đưa em về nhé?”
Chu Thần thu ánh mắt lại, khẽ với tôi.
Mỗi khi ấy , trông rất phóng khoáng.
Đôi mắt vừa sáng, vừa có hồn.
Nhìn ấy , ký ức của tôi bỗng chốc quay về nhiều năm trước.
Trường cấp ba Giang Thành là ngôi trường danh giá nhất thành phố.
Năm đó, Lục Văn Cảnh và Chu Thần là hai học sinh chuyển trường nổi bật nhất.
Cả hai đều là học bá, không ai chịu thua ai.
Năm lớp 11, tôi và Chu Thần học cùng lớp Văn – Thực nghiệm số 7.
Anh ấy ngồi ngay sau lưng tôi, suốt hai năm.
Trong ký ức của tôi, ấy lúc nào cũng vừa ngầu vừa bướng.
Ngoài giờ học, hoặc là thấy ấy trên sân bóng rổ, hoặc là trong phòng nhạc.
Giờ đây, ấy vẫn .
Lúc nào cũng mang theo một nguồn năng lượng tràn đầy sức sống.
10
Một giờ sáng, điện thoại tôi cứ reo liên tục.
Nhìn màn hình, là số lạ.
Người gọi—Lục Văn Cảnh.
Ngoài ra còn có mấy tin nhắn toàn ký tự lộn xộn như tiếng người ngoài hành tinh.
Tôi thẳng tay chặn số, rồi tắt máy.
Không ngờ sáng hôm sau, người tìm đến lại là Hứa Dao.
Cô ta trông rất tiều tụy, giọng điệu thì vẫn chói tai như mọi khi.
“Lâm Chiêu! Em có biết không, tối qua Cảnh uống rượu đến mức xuất huyết dạ dày, tất cả là vì em!”
“Anh ấy không chịu đi bệnh viện, tự nhốt mình trong phòng, cũng không muốn gặp ai. Anh ấy chỉ muốn gặp em thôi…”
“Em đi với tôi đến nhà họ Lục đi!”
“Hứa Dao, lấy tư cách gì gọi tôi đến thăm ta?”
“Là vợ à? Vậy rộng lượng thật đấy, lại đi gọi một cũ năm năm đến thăm chồng mình?”
“Không sợ tôi và ta nối lại xưa sao?”
Lời tôi vừa dứt, sắc mặt Hứa Dao lập tức trở nên khó coi.
Là phụ nữ, tôi ra ta thích Lục Văn Cảnh.
Cô ta sức khỏe yếu từ nhỏ, mấy năm trước còn ra nước ngoài dưỡng bệnh.
Sau khi trở về, ta tìm tôi, bảo tôi chủ chia tay với Lục Văn Cảnh, còn rằng ta có thể từ bỏ mọi thứ vì ta.
Hứa Dao thích Lục Văn Cảnh, chuyện này ta biết rất rõ.
Từ khi ta về nước, trọng tâm cuộc sống của Lục Văn Cảnh dần nghiêng hẳn về phía ta.
Ba ngày hai bữa đưa ta đi du lịch, dắt ta đi dạo phố, đưa ta đi ăn khắp nơi.
Nhìn vào, ai cũng tưởng Hứa Dao là ta.
Tôi cũng từng cãi nhau với ta về chuyện này, ta bảo đó là nhiệm vụ mà người lớn giao cho, phải chăm sóc ta chu đáo.
Vì ta có bệnh tim bẩm sinh.
11
Ba giờ sáng hôm sau, tiếng lục lọi vang lên từ phòng khách.
Tôi bị đánh thức, suýt chút nữa tưởng có zombie xông vào nhà.
Mở cửa phòng, tôi thấy Lục Văn Cảnh ngồi trên ghế sofa.
Dưới đất là một đống đồ bị lục tung.
Trên tay ta, là cuốn nhật ký của tôi.
Mấy ngày nay tức giận quá, tôi quên mất mình từng đưa ta chìa khóa dự phòng.
Thấy tôi, Lục Văn Cảnh vội đứng lên, định ôm tôi.
Tôi nghiêng người né, ta lập tức nhào xuống sàn.
“Chiêu Chiêu, chúng ta quay lại đi, không?”
“Anh đọc nhật ký của em rồi. Trước đây em không bao giờ cho xem, hóa ra cả cuốn đều viết về .”
“Anh biết em chỉ đang chọc tức mới đến với Chu Thần. Anh không quan tâm em đã gì với cậu ta, chỉ cần em quay về bên là đủ.”
“Không phải em từng muốn mở một studio thiết kế thời trang sao? Đợi trời sáng sẽ tìm mặt bằng cho em ngay.”
Bạn thấy sao?