Đức Thuận công công sẽ lập tức thấy th-i th-ể của ta, Tiêu Ngọc Tuyên sẽ biết tin tức về cái ch-ếc của ta.
Hắn sẽ có phản ứng gì?
Sẽ đáp ứng cầu của Thiên Tuyết đưa ta ra khỏi cung? Hay vẫn sẽ chán ghét mà sai người lôi đi xử lý?
Điều ta không ngờ tới chính là, Trương Đức Thuận giấu kín tin tức về cái ch-ếc của ta.
Hắn không một tiếng mà đi rồi, chỉ dặn dò Thiên Tuyết chăm sóc ta thật tốt.
Ta tò mò đi theo hắn, lại phát hiện hắn đang sai người may gấp hỉ phục.
Trương Đức Thuận bắt đầu theo Tiêu Ngọc Tuyên sau khi hắn ta ra khỏi lãnh cung.
Bây giờ với thân phận thái giám nắm quyền, chỉ cần một câu cũng đủ để đám người dưới quyền không tiếc mạng sống mà .
Chớ đừng chi đây là ý chỉ của hoàng đế, Thượng Y Cục không ngừng đẩy nhanh tốc độ, trong vòng một ngày đã hoàn thành xong hỉ phục.
Ta hắn thay hỉ phục cho ta, thay ta trang điểm chảy chuốt.
Ôm ta hoàn thành xong lễ thành hôn.
Ta không hiểu, hắn để gì?
Tuy rằng Tiêu Ngọc Tuyên hạ ý chỉ, hắn hoàn toàn không cần phải đến mức này.
Cho dù ta còn sống cũng không cần thiết, huống chi hiện giờ ta chỉ là một khối th-i th-ể.
Ta chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, lại đột nhiên nghe thấy tiếng Tiêu Ngọc Tuyên vọng ra từ bên ngoài phòng tân hôn.
Hắn như say rượu, không còn chút dáng vẻ hoàng đế nào, cứ đập cửa mãi:
"Giang Hoà, nàng mở cửa cho ta.”
"Nàng cho rằng nàng có thể trốn thoát sao? Nàng chịu thua cho ta, ta sẽ coi như hôm nay chưa xảy ra chuyện gì, ta phong nàng quý phi không?"
Đức Thuận như không nghe thấy, chỉ cúi đầu lau đi lớp phấn trang điểm trên mặt ta mới vừa thoa không bao lâu.
Tay nghề của hắn là đỉnh cao, ta nằm trên đó da trắng như tuyết, mặt phấn sinh xuân, hoàn toàn không thể nhận ra là người đã ch-ếc.
Ta đã từng nghĩ tới, bộ dáng mặc mũ phượng khăn quàng vai gả cho Tiêu Ngọc Tuyên.
Không ngờ cuối cùng lại là bộ dạng này gả cho thái giám Trương Đức Thuận.
Tiêu Ngọc Tuyên say quá, cố chấp đập cửa:
“Giang Hoà, sao nàng không hiểu ta. Ta ở vị trí này, ta chỉ có thể cưới Mục Nhược Yên hoàng hậu. Binh quyền của Mục gia, ta không thể không kiêng…”
Hắn kể ra nỗi khổ của mình, ta lại thấy, nếu hắn không hoàng đế, chắc chắn sẽ là con hát rất giỏi.
“Bệ hạ, nơi này không phải là nơi người nên đến.”
Giọng nữ phẫn nộ khiến ta giật mình ra ngoài cửa.
Đây là có người đã mời Thái hậu đến.
Bạn thấy sao?