Khi Hắn Cưới Hoàng [...] – Chương 19

Phiên ngoại

“Chị ơi, chị ơi.”

Lúc tôi bị lay gọi vẫn còn có chút choáng váng.

Đập vào mắt chính là một bức tường trắng, kèm theo mùi nước sát trùng nồng nặc.

Chỗ này...

Tôi xuyên về hiện đại rồi sao?

Tôi ngẩng đầu lên về phía phát ra tiếng , một bé lo lắng mà tôi.

“Thiên Tuyết?!”

Tôi kinh ngạc thốt lên.

Cô bé này giống Thiên Tuyết như đúc, giống như năm đó tôi lần đầu gặp ấy trong cung.

Giang Thiên Tuyết gật đầu:

“Chị, chị bị say nắng ngất xỉu, may mà người theo đuổi chị kịp thời phát hiện....”

“Người theo đuổi?!”

Tôi có chút thắc mắc.

Giang Thiên Tuyết gật đầu:

“Đúng , Vọng Thu đã theo đuổi chị tám năm rồi...”

Tôi nắm lấy tay Thiên Tuyết, mắt tối sầm lại, tin tức này khiến tôi có chút choáng váng.

Tám năm, ai theo đuổi tôi tám năm?

“Anh Vọng Thu, về rồi! Chị tỉnh rồi!”

Giang Thiên Tuyết vui vẻ vẫy tay về phía cửa, tôi cứng đờ quay đầu sang.

Người đến có làn da trắng nõn, ngũ quan thanh tú mang theo một chút tuấn tú, mái tóc dài ngang trán che kín mắt.

Tôi vào ánh mắt hắn, buộc miệng thốt lên:

"Trương Đức Thuận!"

Giang Thiên Tuyết nhẹ nhàng vỗ vào mu bàn tay tôi,

"Chị sao lại gọi tên này, Vọng Thu đã sớm đổi tên rồi!"

"Đổi... tên?"

"Trương Vọng Thu." Không biết từ lúc nào hắn đã tiến vào, đặt trái cây ở trong tay lên tủ đầu giường.

Bàn tay lạnh lẽo chạm lên trán tôi, tôi không quen, phản xạ lùi về sau.

Hắn cũng không tức giận, đưa bàn tay thon dài ra trước mặt tôi:

"Anh tên Trương Vọng Thu."

Ngón tay hắn sạch sẽ thon dài, móng tay cắt tỉa gọn gàng, trắng đến trong suốt.

"Tại sao đàn ông vẫn trắng như !"

Nói xong, tôi mới nhận ra chính mình đã gì, vội vàng giải thích:

"Không phải, tôi chỉ là..."

Trương Vọng Thu khẽ một tiếng:

"Giang Hoà, rất vui."

Hắn nắm lấy tay tôi, mười ngón tay đan vào nhau:

"Anh rất vui, đời này, đã có tư cách nắm tay em."

Hắn cúi đầu hôn lên đầu ngón tay tôi, giống như năm ấy hôn lên chiếc khăn tay.

Thành kính, ánh mắt chứa đựng mãnh liệt đến mức có thể đốt cháy người khác.

Tôi đỏ mặt quay đầu đi, lại lén nắm chặt lấy tay Trương Vọng Thu.

Hóa ra đây chính là phần thưởng mà hệ thống .

Nhất sinh nhất thế nhất song nhân, nửa say nửa tỉnh nửa mộng sinh.

"Nhìn kìa, em đã rồi chị sẽ đồng ý Vọng Thu mà."

Giang Thiên Tuyết cọ vào lòng ngực tôi:

"Chị, em đã rửa trái cây cho chị rồi."

Tôi ngồi dậy, nắm lấy tay một người một:

"Chúng ta cùng ăn nhé."

Cảm ơn ngươi, hệ thống.

Phần thưởng này tôi rất thích.

Trong lúc mơ màng, dường như nghe thấy hệ thống trả lời:

"Không có gì, xứng đáng."

HOÀN.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...