Cao Dung và Mục Nhược Yên vừa đi, hắn rốt cuộc không thể kìm nén nổi, điên cuồng đập hơn phân nữa Vĩnh Ninh Điện.
Mãi đến khi kiệt sức, hắn lại ôm lấy ta:
"A Hòa, nàng hãy đợi trẫm, nàng đợi trẫm lật đổ Cao gia, trẫm nhất định sẽ cho nàng một danh phận."
Ta lạnh một tiếng quay người bỏ đi.
Ta sống cả đời cũng không cần cái danh phận đó, sau khi ch-ếc càng không muốn.
Có lẽ lần kích này đã khiến Tiêu Ngọc Tuyên hiểu rõ, ngôi vị hoàng đế mà hắn ngồi ba năm cũng không vững vàng.
Cao gia, Mục gia, đều có thể uy hiếp hắn.
Hắn ẩn mình bắt đầu đào tạo người của chính mình, mà trong số đó, người hữu dụng nhất thế là Trương Đức Thuận.
Vì , hơn nửa năm qua Tiêu Ngọc Tuyên cũng chưa bước chân vào hậu cung.
Mục Nhược Yên hoàn toàn không thể ngồi yên.
Nàng nhân lúc Tiêu Ngọc Tuyên thượng triều, sai người mang th-i th-ể của ta qua đây.
Nàng ngồi ngay ngắn, bên cạnh có nha hoàn đang tô móng tay cho nàng.
Mà trong sân có một chiếc chuồng ch-ó khổng lồ, bên trong buộc năm con ch-ó điên.
Nhìn thấy th-i th-ể của ta, nàng không thèm ngẩng đầu mà ra lệnh:
"Cho ch-ó ăn đi, th-i th-ể không bị thối rữa nhất định là đã dùng tà thuật gì rồi.”
“Để hoàng thượng bình an, các ngươi hành đi."
"Vâng."
Th-i th-ể của ta cứ như bị nhét vào chuồng ch-ó .
Những con ch-ó săn đã huấn luyện, chỉ cần ngửi thấy mùi thịt là liền gầm lên lao tới.
Mục Nhược Yên khúc khích cổ vũ:
"Ch-ó ngoan, ai hung dữ nhất thì sẽ phong tước hiệu.”
“Ban phong hiệu "Hiền" thì thế nào?"
Nha hoàn bên người vội vàng ca ngợi.
Bạn thấy sao?