Phản ứng quá mạnh của tôi khiến Yến Chiêu giật mình.
Tôi nhận ra mình phản ứng thái quá, liền nhắm mắt lại, hối hận vì lỡ lời:
“À… ý em là, em đã với nó rồi, không cần nhắc lại nữa.”
Yến Chiêu không nghi ngờ gì, chỉ “ừ” một tiếng rồi cúp máy.
Tháng Ba thời tiết thất thường.
Mới nãy còn nắng đẹp, bây giờ trời đã u ám, mây đen vần vũ.
Lúc gần đến giờ tan , cơn mưa lớn bất chợt trút xuống.
Lo ngại vấn đề an toàn, tôi từ chối đề nghị lái xe đón tôi của Yến Chiêu, thay vào đó gọi xe đến khách sạn.
Nhưng vừa lên xe.
Điện thoại tôi lập tức vang lên.
Bấm nhận cuộc gọi.
Ở đầu dây bên kia, giọng trước nay luôn điềm đạm của Yến Hành lại mang theo chút hoảng loạn hiếm thấy:
“Chị, vừa rồi em xuống dưới đổ rác, lúc quay về thì phát hiện lưới chắn ở ban công bị rách một lỗ.
“Chị…
“Chị ơi, mất dấu của Quán Quán rồi.”
Đầu tôi “ong” một tiếng.
Quán Quán là con mèo tôi đã nuôi suốt bốn năm qua.
9
Công ty tôi cách nhà không xa.
Chưa đến mười phút, tôi đã lao vào khu chung cư.
Từ đằng xa, tôi đã thấy một bóng người đang bò sát mặt đất, lật tung từng bụi cây tìm kiếm thứ gì đó.
Tôi chạy nhanh tới.
Nghe tiếng , người kia ngẩng đầu lên.
Lúc này tôi mới rõ sự thảm của cậu ta.
Gương mặt trắng trẻo bị cành cây cào xước vài vết, áo quần ướt đẫm, bết vào cơ thể, thôi cũng thấy lạnh.
Nếu người ngoài vào, chắc sẽ nghĩ cậu ta vừa mất đi thứ quan trọng nhất trên đời.
“Chị, em—”
Bốp!
Yến Hành nghiêng đầu, trên gương mặt trắng nõn lập tức hằn lên dấu tay đỏ rực.
Những cảm tiêu cực mà tôi đã dồn nén suốt thời gian qua lập tức bùng phát.
Tôi nghiến răng chất vấn:
“Em còn giả vờ nữa à? Ai chẳng biết chính em đã cố Quán Quán biến mất?
“Kể từ khi em chuyển đến, cuộc sống của chị đã bị đảo lộn hoàn toàn.
“Rốt cuộc chị đã gì sai với em?
“Em có thể buông tha cho chị không? Làm ơn, buông tha cho chị đi!”
Lần trước, sau khi Yến Hành thẳng thắn bày tỏ cảm với tôi.
Tôi đã cực kỳ rõ ràng với cậu ta rằng, giữa tôi và cậu ta là không thể.
“Chị trai em, rất nhiều.
“Chị nghĩ cả đời này chị cũng không thể tiếp nhận một người đàn ông khác.
“Đặc biệt là… em, em lại còn là em trai ấy.”
“Em thực sự thích chị, xin em đừng những chuyện khiến chị khó xử nữa.”
“Nếu không, chị nhất định sẽ tránh xa em, thật xa.”
Nghe đến câu cuối cùng, ánh mắt Yến Hành chợt dao , nụ ngoan ngoãn giả tạo trên môi cũng lập tức biến mất.
“Anh ấy có gì tốt chứ?”
“Không cần có gì tốt, chỉ cần chị thích là đủ rồi.”
Yến Hành im lặng vài giây, sau đó gật đầu, bảo rằng cậu ta đã hiểu.
Kể từ hôm đó, cậu ta thật sự không vượt quá giới hạn nữa.
Ngoại trừ ánh mắt luôn bám dính lấy tôi vẫn vô cùng rõ ràng.
Ngoài ra, cậu ta tỏ ra như một người em trai ngoan ngoãn, hiểu chuyện.
Nhưng càng như , tôi lại càng cảm thấy bất an.
Cứ như thể cậu ta sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như .
Và quả nhiên.
Tôi đã đoán đúng.
Cậu ta dám bày ra thủ đoạn hèn hạ này để cản tôi gặp Yến Chiêu.
Trên bầu trời, tia chớp xé toạc màn đêm.
Thắp sáng cả khoảng không u ám, cũng rõ gương mặt nhợt nhạt vì lạnh của Yến Hành.
Trong tiếng sấm đì đùng.
Giọng cậu ta mơ hồ, mang theo sự không chắc chắn:
“Chị nghĩ… là em cố mất Quán Quán sao?”
“Không thì sao?”
Tôi cậu ta với ánh mắt như đang một con quái vật, tràn đầy căm ghét và đề phòng.
Yến Hành dứt khoát không giải thích thêm.
Cậu ta rút điện thoại ra bằng đôi tay đã tê cóng, mở một đoạn video rồi đưa cho tôi xem.
Đó là một đoạn ghi hình từ camera giám sát.
Góc quay vừa vặn có thể thấy ban công tầng ba.
Một con mèo mướp đang cào cắn lớp lưới chắn của ban công không ngừng.
Chẳng bao lâu sau, nó thật sự tạo ra một khe hở ở mép lưới, rồi nhanh chóng luồn qua đó, biến mất trong màn mưa.
“Em kiểm tra camera là để xem Quán Quán đã chạy theo hướng nào.
“Bây giờ, chị vẫn nghĩ là em cố mất nó sao?”
“……”
Cái tát khi nãy, tôi không hề nương tay.
Đến bây giờ, lòng bàn tay vẫn còn tê rần.
Nhưng hóa ra… tôi đã trách nhầm cậu ta sao?
Môi tôi mấp máy, không thốt ra lời nào.
Cuối cùng, vẫn là Yến Hành cho tôi một bậc thang để bước xuống.
Cậu ta thở dài:
“Giờ đừng mấy chuyện này nữa.
“Tìm Quán Quán quan trọng hơn.”
10
【Dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra, chắc chắn không phải em trai mất con mèo. Ai lại dùng cách quá rõ ràng như thế chứ?】
【Nữ phụ này… tôi không biết phải đánh giá thế nào nữa, phân biệt đúng sai cũng không xong, bảo sao nam chính lại bỏ rơi ta.】
【Người phía trên, ơn hiểu cho rõ, là nam chính ngoại trước, không? Không thích thì đừng chửi nữ phụ, ấy sai chuyện gì chứ?】
【Những người có góc toàn tri mà lại mắng người trong cuộc là ngu ngốc, tôi không thẳng, cũng tự hiểu thành phần là gì nhé.】
【Ôi giời, mọi người đừng bắt bẻ tiểu thuyết cảm nữa, nam phụ và nữ phụ vốn dĩ chỉ là công cụ của tác giả để viết mấy cảnh thịt thôi.】
Mưa không những không ngớt, mà càng lúc càng dữ dội hơn.
Cơn gió lớn quất mạnh vào những cành cây trơ trụi, chúng run lên bần bật.
Khung cảnh chẳng khác nào một thước phim về ngày tận thế.
Tôi đứng bên cửa sổ, liên tục xuống sân dưới.
Ban đầu, tôi còn đi tìm Quán Quán cùng Yến Hành.
Nhưng dù cậu ta cố nghiêng ô về phía tôi, cả người tôi vẫn nhanh chóng bị nước mưa thấm ướt.
Nhìn thấy , Yến Hành cau chặt mày, buộc tôi quay về nhà chờ, còn cậu ta sẽ tự đi tìm.
Tôi không nghĩ ngợi gì mà lập tức định từ chối.
Nhưng Yến Hành đã nhanh hơn, giữ lấy vai tôi:
“Chị đi cùng em, em sẽ phân tâm.
“Chị về nhà chờ đi, em nhất định sẽ tìm Quán Quán về nguyên vẹn.
“Tin em, không?”
Có lẽ là do bầu không khí xung quanh quá u ám.
Hoặc cũng có lẽ là vì giọng cậu ta quá kiên định.
Trong khoảnh khắc đó, trái tim tôi vốn đang rối loạn, lại bỗng nhiên trấn an một cách kỳ diệu.
Con người ấy mà, đôi khi thực sự rất nực .
Một người luôn đối xử tốt với , có thể không cảm nhận điều gì.
Nhưng nếu một người trước nay vẫn luôn tệ bạc với , bỗng dưng thể hiện chút thiện ý.
Bạn sẽ lập tức cảm thấy gấp bội.
Tôi nghe lời quay về nhà.
Tiếng gió rít gào hòa cùng tiếng mưa nện vào cửa sổ lộp độp.
Tôi vào màn đêm ngoài kia, đầu óc dần dần trôi xa.
Rơi từ tầng ba xuống, chắc Quán Quán sẽ không bị thương nặng.
Nhưng nó chắc chắn sẽ hoảng sợ.
Có thể hoảng loạn chạy mất, có thể bị xe đâm, có thể bị lạnh mà lả đi, thậm chí… có thể bị những kẻ xấu chuyên hành hạ vật bắt …
Vết thương trên mặt Yến Hành bị nước mưa ngấm vào, nếu không xử lý kịp thời, liệu có bị nhiễm trùng không?
Không biết bây giờ Yến Chiêu đang—
Khoan đã.
Yến Chiêu?
Tôi sững người.
Vừa rồi hình quá gấp gáp, hình như tôi…
Quên mất chưa báo cho Yến Chiêu rồi!
11
Tôi lục lọi trong túi, vội vàng lấy điện thoại ra.
Lúc này mới phát hiện nó đã hết pin và tắt nguồn từ lúc nào không hay.
Nhanh chóng cắm sạc và mở máy lên.
Một loạt cuộc gọi nhỡ lập tức hiện đầy màn hình.
Tôi hoảng hốt gọi lại.
Yến Chiêu bắt máy ngay lập tức, giọng trầm thấp rõ ràng đang kìm nén cơn giận:
“Em đã đi đâu?”
“Em về nhà rồi, em—”
Yến Chiêu đột nhiên gầm lên:
“Em có biết lo cho em thế nào không! Anh cứ tưởng em gặp chuyện gì rồi! Anh đã tìm em từ khách sạn đến tận công ty!”
Những lời chưa kịp nghẹn lại trong cổ họng, rất lâu sau tôi mới lên tiếng :
“Quán Quán… Quán Quán nhảy xuống từ ban công, em về tìm nó.
“Xin lỗi.”
Nhưng lời giải thích này không những không dịu đi cơn giận của ta, ngược lại, như đổ thêm dầu vào lửa.
Yến Chiêu lạnh lùng “ồ” một tiếng:
“Vậy tìm chưa?”
“Chưa.”
“Vậy thì cứ tiếp tục tìm đi.”
Nói xong, ta lập tức cúp máy.
Nhưng trong giây cuối cùng trước khi cuộc gọi kết thúc, tôi lờ mờ nghe thấy một giọng nữ trong trẻo:
“Tổng giám đốc Yến? Thật sự là sao?”
Ngay sau đó, dòng chữ trên màn hình lại bắt đầu thay đổi:
【Đêm mưa, trên phố, cờ gặp lại… Rất tốt, “ba yếu tố hồi sinh cũ” đã đủ.】
【”Trình Nhược Nhiễu người đàn ông trước mặt, gương mặt không giấu nổi sự kinh ngạc. Trong ấn tượng của , sau lần gặp lại, Yến Chiêu lúc nào cũng là người điềm tĩnh, tao nhã, khí thế bức người. Nhưng bây giờ, ta ướt sũng, bộ vest dính chặt vào người, mái tóc vuốt keo chỉnh tề giờ đã rối bời, trông nhếch nhác đến cực điểm. Yến Chiêu cũng không ngờ lại gặp vào lúc này, theo bản năng cúp máy. Trình Nhược Nhiễu nhanh chóng bước tới, che ô cho ta: ‘Tổng giám đốc Yến, chẳng phải có hẹn với sao? Sao lại ở đây? Còn để mình ướt như …'”】
【Bị cho “leo cây” chứ sao nữa. Nhược Nhiễu, nhanh lên, hãy an ủi trái tim tổn thương của ấy đi, tôi tin !】
【”Yến Chiêu không biết phải trả lời thế nào, liền hỏi ngược lại: ‘Còn em, sao lại ở đây?’ Trình Nhược Nhiễu khẽ , chỉ vào khu chung cư bên cạnh: ‘Nhà em.’ Yến Chiêu về phía tòa nhà trước mặt, có chút sững sờ. Trùng hợp đến sao?”】
【Quả nhiên là quá trùng hợp rồi. Đã đến tận đây, chẳng lẽ không lên ngồi một chút sao? Hehehe.】
【Là lên ngồi một chút, hay là lên “” một chút đây? Hhhh.】
Bạn thấy sao?