Khi Em Trai Trở [...] – Chương 2

Trên lòng bàn tay, một chiếc lá khô nằm yên ở đó.

Vậy là, vừa rồi cậu ta chỉ đang giúp tôi gỡ chiếc lá?

Chứ không phải…

“Chị nghĩ em định gì?”

“Em là ’em trai’ của chị, có thể gì với chị đây?”

“…”

Tôi hé môi, không thể gì.

6

【”Yến Hành người phụ nữ trước mặt với vẻ thích thú, tròng mắt đen hơn bình thường, đó là dấu hiệu của sự hứng thú.” Tác giả, ai dạy chị viết kiểu này ? Mùi quỷ nam nồng nặc luôn đấy.】

【Đừng nữ phụ, tôi đọc mà còn thấy sởn da gà.】

【Chị ơi chạy đi!!!!】

Chạy?

Đây là nhà tôi và Yến Chiêu.

Tôi có thể chạy đi đâu ?

Tôi chằm chằm Yến Hành.

Cuối cùng cũng nhận ra, dưới vẻ ngoài vô đó, cậu ta thật sự che giấu một tâm hồn hiểm ác thế nào.

Những huống khiến tôi tự trách, xấu hổ hết lần này đến lần khác.

Giờ đây hiện lên như một dòng nước xiết.

Bóng dáng rắn rỏi dưới làn hơi nước mờ ảo.

Vòng tay siết chặt, mang theo hơi ấm vờn quanh eo tôi.

Cảm giác nhiệt độ cơ thể truyền qua lớp vải ngủ…

Hóa ra, tất cả đều là do cậu ta cố tạo ra.

Tôi nhắm mắt lại, lần đầu tiên gọi thẳng tên cậu ta:

“Yến Hành, chị là chị dâu của em, em không thể đối xử với chị như .”

Yến Hành xoay xoay chiếc lá khô giữa các ngón tay, để nó vỡ thành từng mảnh rơi lại vào chậu cây.

Nghe , cậu ta khẽ :

“Chị dâu? Không phải chưa kết hôn sao?”

Lại là câu này.

Lại là câu này!

Lần đầu tiên gặp mặt, Yến Chiêu bảo cậu ta gọi tôi là chị dâu.

Cậu ta đã câu này.

Lúc đó tôi chưa hiểu ý của cậu ta.

Nhưng bây giờ, nghe sao cũng thấy gai người.

Không kìm cao giọng:

“Kết hôn chỉ là chuyện sớm muộn thôi!”

Lời ra chẳng khác nào một lời tuyên chiến.

Tôi bóp trán đang giật thon thót, lạnh lùng :

“Chuyện gần đây, chị sẽ hết với em. Em tự lo liệu đi.”

Nói xong, xoay người rời đi.

Nhưng chưa kịp bước xa.

Giọng cậu ta vang lên sau lưng:

“Có vẻ chị vẫn chưa biết, em đang suy nghĩ sao để đá chị đấy.”

Tôi sững người.

Kinh ngạc quay đầu lại:

“Em cái gì?”

Yến Hành không lặp lại.

Cậu ta bước đến gần tôi, vén một lọn tóc rơi xuống trán tôi ra sau tai.

Động tác cực kỳ nhẹ nhàng.

Nhưng không hiểu sao, tôi lại có cảm giác như một con trăn lớn đang siết chặt quanh cổ mình, khiến hơi thở tôi nghẹn lại.

Ánh mắt cậu ta lướt từ trán tôi, chậm rãi trượt xuống.

Cuối cùng, dừng lại ở đôi môi tôi đang run rẩy.

“Chị à, ngay từ lần đầu tiên gặp chị, em đã thích chị rồi.”

“Đừng trốn em nữa, không?”

7

【Cặp đôi này thú vị thật, một người thì bị thư ký quyến rũ ở công ty, một người thì bị em chồng mê hoặc ở nhà. Hay lắm hay lắm.】

【”Yến Chiêu thư ký mới do công ty sắp xếp, sắc mặt bình tĩnh, trong lòng đã nổi lên sóng to gió lớn. Không ngờ lại là ấy. Người phụ nữ cũng vô cùng kinh ngạc, ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cong khóe môi đỏ đầy gợi cảm, là người mở lời trước: ‘Tổng giám đốc Yến, lâu rồi không gặp.'”, AAAA, cuối cùng cũng đến đoạn này rồi!】

【”Sau khi người phụ nữ rời khỏi văn phòng, tay cầm tài liệu của Yến Chiêu vẫn chưa lật trang nào. Anh ta cứ nghĩ chín năm đã đủ để mình quên đi rất nhiều chuyện, chẳng hạn như quá khứ đó. Nhưng không ngờ, chỉ cần một ánh , tim ta đã bắt đầu đập loạn nhịp. Yến Chiêu nhắm mắt lại, ép mình phải tập trung vào công việc. Nhưng ta không thể quên, ở nhà, vẫn còn một người phụ nữ khác đang chờ mình.” Emmm, thực ra có đôi khi quên đi cũng không sao mà.】

【Đúng là đàn ông cả đời không bao giờ quên người phụ nữ đã biến họ thành “đàn ông”.】

【Không phải chứ? Không ai thắc mắc vì sao nữ phụ lại đột nhiên thông suốt sao? Theo kịch bản thì ấy đáng lẽ phải luôn ngu ngơ đến tận lúc say rượu nhận nhầm người, xảy ra chuyện rồi mới nhận ra cảm của em chồng dành cho mình chứ?】

【Tôi cứ nghĩ nữ phụ chỉ là một công cụ trong mấy phân cảnh cẩu huyết của truyện thôi, bây giờ xem ra, dường như đã có gì đó sai lệch thì phải?】

【Cô ấy đã biết trước việc Yến Chiêu sẽ bỏ rơi mình, thế thì có phải ấy sẽ bắt đầu cảnh giác không?】

【Tôi cảm giác tác giả đang viết lệch hướng rồi nhỉ?】

Nhờ có những dòng chữ này.

Tôi không chỉ biết tâm tư của Yến Hành dành cho mình.

Mà còn phát hiện một chuyện còn đáng sợ hơn.

Thì ra thế giới tôi đang sống thực chất là một cuốn tiểu thuyết ngược tâm đầy rối ren.

Nam chính là Yến Chiêu.

Còn tôi, chính thức của ta, lại không phải nữ chính.

Trong truyện có viết, hồi trung học, Yến Chiêu từng đến A quốc du học một năm theo chương trình trao đổi.

Anh ta ở nhà một tên Trình Nhược Nhiễu, cũng chính là “nữ chính” trong miệng của những dòng chữ kia.

Cả hai khi ấy đều đang trong độ tuổi thanh xuân vừa tò mò vừa khao khát .

Ngày ngày bên nhau, lâu dần sinh .

Và rồi, họ đã vụng trộm vượt qua ranh giới cuối cùng mà không để cha mẹ hay biết.

Ký ức ngọt ngào xen lẫn sắc dục ấy vẫn luôn là chủ đề giấc mơ của Yến Chiêu suốt một thời gian dài ngay cả sau khi trở về nước.

Nhưng theo thời gian trôi qua cộng với việc gặp gỡ tôi,

Anh ta dần chôn chặt ký ức đó vào tận sâu đáy lòng.

Không ngờ chín năm sau.

Bọn họ lại gặp lại nhau một cách trớ trêu, lần này là với tư cách sếp và cấp dưới.

Phòng ngủ với ánh đèn dìu dịu của quá khứ biến thành văn phòng hiện đại sáng loáng.

Hai người đã từng không trong sạch.

Lại một lần nữa đối diện nhau.

Liệu sẽ xảy ra chuyện gì, chẳng cần cũng biết.

Những dòng chữ đúng.

Sự tồn tại của tôi, có lẽ chỉ là một công cụ trong tay tác giả để thỏa mãn sở thích tàn nhẫn của độc giả mà thôi.

“Em , sao cứ ru rú trong phòng mãi thế?”

Giọng của Yến Chiêu kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.

Tôi vội vàng lau vết ướt ở khóe mắt:

“À… chỉ là hơi buồn ngủ một chút.”

Yến Chiêu không nhận ra sự khác thường trong giọng tôi.

Anh ta ôm tôi cùng chăn vào lòng, đặt cằm lên vai tôi, khẽ:

“Em ăn tối xong là trốn vào phòng ngay, A Hành đọc sách mà cứ mất tập trung, cứ vài phút lại liếc về phía này.

“Nó quan tâm em lắm đấy.”

“…”

Tôi nghiêng đầu quan sát sắc mặt của ta.

Nhưng phát hiện ta chỉ bâng quơ, không hề có chút hoài nghi nào.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng cảm thấy một nỗi thất vọng khó tả.

Vòng tay ôm lấy ấy, tôi vùi mặt vào lồng ngực ấy:

“So với người khác, em càng muốn quan tâm đến em hơn.”

Yến Chiêu không hiểu tại sao tôi đột nhiên lại như .

Anh ta trầm ngâm hai giây.

Rồi lên tiếng, như thể vừa với tôi, vừa với chính mình:

“Tất nhiên rồi, em là của , không quan tâm em thì quan tâm ai chứ?”

8

Yến Hành sai rồi.

Yến Chiêu không hề có ý định bỏ rơi tôi.

Ít nhất, là chưa phải lúc này.

【”Tổng giám đốc Yến, cà phê của .” Trình Nhược Nhiễu đặt ly cà phê xuống cạnh tay Yến Chiêu. Anh ta vẫn chằm chằm vào màn hình máy tính, chỉ gật đầu một cái, giọng điệu công việc: “Cảm ơn, vất vả rồi.” Trình Nhược Nhiễu góc nghiêng tuấn tú của ta, đôi môi mấp máy như định gì, cuối cùng lại im lặng, xoay người rời khỏi văn phòng.】

【Sau khi ấy đi, không khí trong phòng vẫn phảng phất mùi hương của . Yến Chiêu hít vào, cảm giác phần bụng dưới khẽ căng cứng. Anh ta nghĩ, chắc là do quá lâu rồi chưa giải quyết nhu cầu, chứ không phải vì ấy còn có sức hấp dẫn với mình.】

【Nghiên cứu cho thấy, cảm giác “thích” về mặt sinh lý chỉ kéo dài khoảng sáu tháng. Nhưng đã chín năm trôi qua mà nam chính vẫn còn phản ứng với nữ chính. Chứng tỏ ấy đã in sâu vào tâm trí ta rồi.】

【Tôi không dám tưởng tượng cảnh hai người họ chuyện đó bây giờ sẽ kích thích đến mức nào.】

【Tác giả mau cho họ đi, tôi đang vội đây.】

Mặc dù trong lòng tôi chua xót vô cùng.

Nhưng tôi không muốn đào sâu vào quá khứ của Yến Chiêu.

Dù sao đó cũng là những năm tháng tôi chưa từng tham gia vào.

Nhưng hiện tại tôi không thể ngồi yên chờ đợi nữa.

Tối hôm đó, sau khi xác nhận Yến Chiêu không phải tăng ca, tôi gọi điện cho ta:

“Gần công ty em có một khách sạn mới khai trương, nghe nhà hàng ở đó rất ngon, mà phong cảnh trên tầng thượng cũng rất đẹp…

“Em đã đặt phòng rồi, sau khi tan , chúng ta đến đó nhé?”

Thật ra, giữa tôi và Yến Chiêu, phần lớn thời gian đều rất hòa hợp.

Chỉ có một phương diện…

Tôi luôn không thể buông thả hoàn toàn.

Nhất là từ khi Yến Hành chuyển đến sống cùng.

Nhưng Yến Chiêu là nam chính của một bộ truyện cảm kiểu này, nhu cầu của ta chưa bao giờ ít.

Nếu tôi có thể giữ chân ta trước khi ta và Trình Nhược Nhiễu không thể kiềm chế nữa…

Có phải tôi có thể thay đổi tương lai không?

Nói xong, tôi hơi lo lắng, sợ ta sẽ từ chối.

May mà không.

Yến Chiêu bật , giọng trêu chọc:

“Hôm nay em chủ sao?”

Tôi mân mê cạnh bàn, cố gắng để giọng nghe tự nhiên hơn:

“Em nhớ mà.”

Yến Chiêu lại bật , dứt khoát đồng ý:

“Được, tối gặp nhé.”

Nghĩ ngợi một lát, ta bổ sung:

“Để với A Hành một tiếng, bảo nó khỏi cần chờ chúng ta về ăn tối.”

“Đừng! Đừng với nó!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...