Khi Em Trai Trở [...] – Chương 1

1

“Anh, ngủ chưa?”

Giọng trong trẻo của cậu em trai vang lên qua tấm cửa, nghe có chút nghẹn lại.

Tim tôi khẽ thắt lại, đẩy người đàn ông trên người ra, thì thầm nhắc nhở: “A Hành đang gọi .”

Mấy lần trước, Yến Chiêu còn có thể miễn cưỡng kiềm chế mà dừng lại.

Nhưng hôm nay, ấy tỏ ra đặc biệt sốt ruột.

Vứt lại một câu: “Kệ cậu ta, cửa khóa rồi,” đồng thời một tay luồn vào mép váy ngủ của tôi.

“Anh?”

Chờ mãi vẫn không có hồi âm.

Cậu ấy thử gõ cửa, tiếng gõ nhẹ mà dồn dập như tiếng trống.

Tôi thật sự không thể như không có chuyện gì xảy ra.

Vẫn kiên quyết đẩy Yến Chiêu ra.

“Nhỡ đâu có chuyện gấp thì sao? Anh ra xem đi.”

Dù không , tôi cũng có thể cảm nhận ánh mắt lạnh lẽo của Yến Chiêu.

Vài giây sau.

Anh ấy lật người xuống giường, kéo cửa ra một cách dứt khoát.

“Lại chuyện gì nữa, đại thiếu gia?”

Yến Hành đứng ngoài cửa.

Mười tám tuổi, dáng người đã rất cao.

Ánh mắt cậu ấy lướt qua Yến Chiêu, vào bên trong phòng.

Không biết có phải ảo giác không, khi thấy môi tôi sưng đỏ, đôi mắt cậu ta dường như hơi nheo lại, rồi nhanh chóng dời đi, hỏi trai:

“Đèn phòng khách bị hỏng, có bóng đèn dự phòng không?”

Yến Chiêu cảm thấy buồn : “Khuya thế này cậu còn bật đèn gì? Sợ bóng tối à?”

Yến Hành không đổi sắc: Đọc sách.”

Được rồi.

Nghe , Yến Chiêu cũng không gì thêm, miễn cưỡng đi tìm đèn.

Đến khi ấy trở lại, bầu không khí trước đó đã hoàn toàn tan biến.

Anh ấy nằm xuống bên kia giường, vòng tay ôm lấy tôi, nhắm mắt lại: “Ngủ đi, chúc ngủ ngon.”

Tôi nhận ra ấy không vui.

Nhưng môi mấp máy một lúc, cuối cùng chỉ :

“Ừm, ngủ ngon.”

2

Yến Hành và Yến Chiêu là em ruột cùng cha khác mẹ.

Nhưng khi Yến Chiêu lên mười, cha mẹ họ ly hôn, mỗi người dẫn theo một đứa trẻ.

Sau đó, họ không sống cùng nhau nhiều năm.

Tình cảm đương nhiên không thể sâu đậm.

Sáng hôm sau, Yến Chiêu vẫn còn bực bội từ đêm qua đến mức không buồn ăn sáng, mang theo cả một luồng khí lạnh đến công ty.

Tôi nghỉ phép, ở nhà.

“Chị, để em cho.”

Sau bữa sáng, cậu ấy đón lấy đống bát đũa trong tay tôi, đặt vào bồn rửa rồi bắt đầu rửa.

Góc nghiêng của cậu ta trầm tĩnh mà tuấn tú, có vẻ chín chắn không hợp với tuổi tác.

Tôi khô khan một tiếng “Cảm ơn”, rồi định quay về phòng ngủ.

Nhưng lại cảm thấy để cậu ấy việc còn mình thì trốn trong phòng có vẻ không ổn.

Thế nên tôi xách hộp dụng cụ ra ban công chăm sóc cây cảnh.

Nắng đông chiếu xuống qua lớp mây mỏng, không chói chang mà ấm áp dễ chịu.

Dần dần.

Tâm trí tôi chìm vào trạng thái trống rỗng.

Cho đến khi một tiếng ho khẽ vang lên sau lưng.

Tôi theo phản xạ mà giật bắn người.

Chiếc xẻng nhỏ trong tay rơi xuống đất, phát ra âm thanh chói tai.

Chẳng biết từ lúc nào, cậu ấy đang ngồi trên sofa đọc sách chậm rãi ngẩng đầu.

Nhìn chiếc xẻng, rồi ngước lên tôi, hỏi:

“Chị, chị rất sợ em à?”

Tôi cúi đầu, không dám cậu ta, vô thức xoắn lấy mép áo, lí nhí đáp:

“Không đến mức sợ.”

Yến Hành lập tức hiểu ra sự ngập ngừng của tôi: “Vậy là… thấy ngại?”

“Vì chuyện sáng nay?”

Không nhắc thì thôi, vừa nhắc tới.

Những hình ảnh tôi vất vả quên đi lại bắt đầu tua lại trong đầu.

3

Căn hộ này là do Yến Chiêu mua năm ngoái, diện tích không lớn, hai phòng ngủ một phòng khách.

Một tuần trước, Yến Hành chuyển vào phòng phụ cách vách.

Nhà bỗng dưng có thêm một người.

Sự bất tiện thể hiện ở mọi mặt.

Đặc biệt là khi người đó lại rất thiếu tinh ý.

Mỗi lần Yến Chiêu muốn gần gũi với tôi vào buổi tối.

Cậu em này luôn xuất hiện không đúng lúc, bầu không khí đóng băng.

Còn khi chỉ có tôi và cậu ta ở nhà, những huống lúng túng còn xuất hiện nhiều hơn.

Gắp đồ ăn thì chạm vào cùng một cọng rau;

Phơi quần áo thì tay đụng vào nhau;

Quay người lại thì đâm sầm vào đối phương…

Tôi vốn không phải người vụng về.

Nhưng gặp Yến Hành, câu “Xin lỗi” của tôi cứ như mua sỉ về xài dần.

Trái lại, cậu ta – người nhỏ hơn tôi bảy tuổi – lúc nào cũng rất bình tĩnh, an ủi tôi:

“Không sao đâu chị, sống chung dưới một mái nhà, mấy chuyện này là không tránh khỏi.

“Em không để tâm, chị cũng đừng để tâm.”

Không để tâm?

Nói thì dễ.

Tôi vốn là người da mặt mỏng.

Huống chi, Yến Hành lại còn có thân phận nhạy cảm – em trai của Yến Chiêu.

Tôi bắt đầu cố gắng tránh tiếp với cậu ta.

Nhưng có lẽ đúng như Yến Hành , sống chung nhà, nhiều huống là không thể tránh khỏi.

Tối qua tôi dậy đi vệ sinh như thường lệ.

Mở cửa phòng tắm, lại vô bắt gặp Yến Hành đang tắm.

Vì chuyện đó, cả đêm tôi trằn trọc, đến tận gần sáng mới ngủ .

Khi thức dậy, tấm ga giường lạnh ngắt bên cạnh nhắc nhở tôi rằng Yến Chiêu đã ra ngoài từ lâu.

Bộ phận của ấy đang phụ trách một dự án mới, với cương vị giám đốc, ấy bận đến mức tối tăm mặt mũi.

Bình thường tôi luôn dậy sớm nửa tiếng để chuẩn bị bữa sáng cho ấy.

Ai ngờ hôm nay đồng hồ sinh học lại trật nhịp—

Với tính cách của ấy, sáng nay có lẽ sẽ phải việc trong bụng đói rồi.

Haiz.

Tôi thở dài, xác nhận mình ăn mặc chỉnh tề rồi bước ra khỏi phòng ngủ.

Nhưng khi thấy cảnh tượng bên ngoài, cơn buồn ngủ lập tức tan biến.

Chỉ thấy người đàn ông đáng lẽ nên bận rộn ở công ty, giờ phút này lại đứng trước cửa sổ sát đất xa xăm, trên người mặc bộ đồ ngủ quen thuộc.

“Chào buổi sáng, chồng .

“Thì ra hôm nay cũng nghỉ sao?”

Tôi vui vẻ chạy tới, vòng tay ôm lấy eo ấy từ phía sau.

Nhưng kỳ lạ thay.

Vừa xong câu đó.

Tôi rõ ràng cảm nhận cơ thể ấy khẽ cứng đờ.

Ngạc nhiên ngẩng đầu—

“Chị.” Cậu ấy trầm giọng gọi tôi.

…!!!

4

Tôi vội vàng dập tắt hình ảnh nghẹt thở vừa hiện lên trong đầu.

Hít sâu một hơi, xoay người đối diện với ánh mắt của Yến Hành.

“Chuyện sáng nay? Ồ, em không nhắc thì chị cũng sắp quên rồi.”

Yến Hành nhướn mày.

Tôi giả vờ như không để ý, bằng giọng điệu thoải mái:

“Em là em trai của Yến Chiêu, thì cũng là em trai của chị. Anh em trong nhà, có gì phải ngại ngùng đâu.”

Dường như nghe một điều gì đó mới mẻ, cậu ta nhẹ giọng lặp lại:

“…Em trai?”

Tôi gật đầu: “Đúng .”

Yến Hành không gì, chỉ tôi chằm chằm.

Hai em nhà này đều trời ban cho nhan sắc, đường nét khuôn mặt gần như giống hệt nhau.

Chỉ có đôi mắt là khác biệt nhất.

Mắt của Yến Chiêu là kiểu đào hoa điển hình, sâu thẳm, đa .

Còn mắt của Yến Hành lại hơi tròn, tròng mắt đen láy, trong suốt như nước, mang theo nét ngây thơ chưa hiểu sự đời.

Chính vì thế, ban đầu tôi mới không đề phòng cậu ta.

Khoảnh khắc nhận ra người trước mặt không phải Yến Chiêu, tôi gần như dựng tóc gáy.

Vội vàng buông tay, lùi lại liên tục:

“A Hành?! Sao lại là em?”

Yến Hành nghiêng đầu, như thể không hiểu tại sao tôi lại phản ứng quá mức như :

“Hôm em chuyển đến, chẳng phải chị đã biết rồi sao?”

“Không, ý chị là—Tại sao em lại mặc đồ của em?”

“À, chuyện này à.” Yến Hành cúi đầu xuống người mình.

Bộ quần áo của Yến Chiêu mặc trên người cậu ta lại vừa vặn đến lạ.

“Thời tiết ấm lên, đồ ngủ em mang theo hơi dày, em bảo em mặc tạm của ấy.”

Nói xong, cậu ta còn như sợ tôi chưa đủ xấu hổ, ngây thơ hỏi một câu:

“Chị vừa rồi nhận nhầm em thành ấy sao?

“Em với ấy giống nhau lắm à?”

Thực ra thì không giống.

Ít nhất là không đến mức dễ bị nhầm lẫn.

Nhưng tại sao tôi lại nhận nhầm chứ?

Đầu óc tôi rối như tơ vò, bị xấu hổ và cảm giác tội lỗi nhấn chìm.

Như mọi lần trước, tôi theo phản xạ định xin lỗi.

Nhưng đúng lúc đó.

Bỗng nhiên tôi thấy giữa không trung xuất hiện một hàng chữ đang cuộn nhanh:

【Cuộc sống nhàm chán quá, cosplay trai cho thêm gia vị.】

【Tối qua đứng trần truồng trong phòng tắm chờ hai tiếng Ŧṻₘ, sáng sớm lại ra cửa sổ tạo dáng. Anh à, nếu đã có nghị lực thế này, chị sớm muộn gì cũng thuộc về cậu thôi.】

【Xảy ra nhiều “hiểu lầm” như , chị ấy vẫn chưa nhận ra điều gì sao?】

【Nam phụ thật sự quá gian xảo, trai có cả tủ đồ ngủ mà không mặc, cứ phải chọn đúng bộ mà ấy vừa thay ra buổi sáng, không nhận nhầm mới lạ. Dù gì cũng chẳng ai ngờ bộ đồ đêm qua còn trên người người mình, sáng nay lại xuất hiện trên người một người đàn ông khác.】

【Chị ơi, nếu cậu ta là vô ngã lên người chị, chắc chị cũng tin luôn nhỉ?】

【Chị ngốc à, cậu em chồng này không phải thỏ trắng đâu, mà là sói đội lốt cừu đấy!】

Tôi chết sững tại chỗ.

5

Mây đen nuốt chửng ánh sáng mặt trời, nhiệt độ xung quanh chợt giảm xuống.

Trong khoảng im lặng kéo dài.

Tôi nhân cơ hội cúi xuống nhặt chiếc xẻng, định lùi khỏi nơi này.

“A Hành, nếu không có chuyện gì khác thì chị đi trước—”

Chưa kịp hết câu.

Yến Hành đột nhiên đứng dậy, bước về phía tôi.

Khoảng cách vốn đã gần, cộng thêm đôi chân dài của cậu ta.

Chỉ trong chớp mắt, cậu ta đã đứng ngay trước mặt tôi.

Lý trí bảo tôi nên lùi lại, đôi chân lại như bị đóng chặt xuống đất.

Chỉ có thể trơ mắt cậu ta giữ lấy gáy tôi.

Cùng lúc đó, cậu ta cúi xuống, hôn lên môi tôi.

Khuôn mặt tuấn tú của cậu ta càng lúc càng phóng đại trước mắt.

Tôi như chiếc lò xo bị kích hoạt, hét lên, nghiêng đầu tránh đi:

“Không—!”

Yến Hành bị tôi đẩy mạnh, lảo đảo suýt ngã, may mà kịp bám vào kệ bên cạnh.

Không gian im phăng phắc, chỉ còn nhịp tim dồn dập vang vọng bên tai.

Nín thở đếm vài giây.

Xác định cậu ta không có hành gì thêm.

Tôi chậm rãi mở mắt.

Rồi phát hiện—

Yến Hành đang .

Mắt cong như vầng trăng, nụ vui vẻ không hề giả tạo.

“Em… cái gì?”

Yến Hành không trả lời.

Thay vào đó, cậu ta mở tay ra.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...