Lúc đi vào thang máy, đúng lúc tôi chạm mặt thím Trương hàng xóm.
“Đây là… trai của Tiểu Tầm đấy hả.”
Tôi vừa cầm tóc vừa giải thích: “Không phải, không phải, đây là cháu.”
Trong lúc chuyện, tôi kích giật tóc một cái, đau điếng người.
Hứa Châu giơ tay giữ đầu tôi, ấn đầu tôi vào ngực ấy: “Im nào.”
Tôi vội giải thích với thím Trương: “Tóc cháu bị móc vào khoá áo ấy.”
Thím Trương có biệt danh “lắm chuyện” nhất chung cư, tôi mà không giải thích, không biết chừng bà ấy lại gì đó về tôi với người khác mất.
Tôi và Hứa Châu vừa bước vào nhà, bố trông thấy hai chúng tôi, ngạc nhiên bật dậy khỏi ghế.
Hứa Châu lễ phép chào bố tôi một tiếng.
“Chào cái gì! Khương Tầm! Con, hai đứa mau tách nhau ra.” Bố tức giận .
Tôi bất lực : “Không tách ra , bố, bố mau lấy kéo cho con đi.”
Bố tôi tức giận đập bàn: “Sao nào? Con còn muốn lấy cái c h ế t ra ép bố sao?”
Bố tôi nghĩ đi đâu .
Tôi thở dài: “Tóc con bị vướng vào khoá áo ấy, bố lấy kéo cho con cắt.”
Bố tôi như bừng tỉnh, đi vào trong phòng lấy kéo cho tôi.
Sau khi gỡ tóc, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Ngẩng đầu lên, tôi trông thấy gương mặt ửng đỏ của Hứa Châu.
“Sao lại đỏ mặt?”
“Có hả? Chắc do bị tóc em vướng vào đấy.”
“…” Tóc tôi mắc vào khoá áo ấy chứ có vướng cổ ấy đâu.
Bố tôi lại bắt đầu bài ca của ông: “Giờ hai đứa còn đang đi học, nên tâm vào chuyện học hành thì hơn, đương đợi tốt nghiệp xong hãy tính…”
Hứa Châu cầm cốc nước, rất nghiêm túc lắng nghe, ngoan ngoãn gật đầu.
Tôi nghe bài ca này của bố nhiều đến mức thuộc làu làu rồi, từ hồi tôi thi đại học xong ông cứ suốt thôi.
Sợ tôi lên đại học sẽ có bồ.
Tôi nghĩ bụng, người bây giờ không cho tôi là ông, sau này người giục tôi lấy chồng chắc cũng là ông mất.
Thấy có Hứa Châu đối phó với bố, tôi ngồi bên cạnh lẳng lặng lấy điện thoại ra lướt douyin.
Bỗng có một giọng phát ra từ điện thoại của tôi: “Chị là chị của em! Chị là người chị duy nhất của em…”
Tôi không biết điện thoại mở loa ngoài, từ bao giờ tôi lại để âm lượng lớn như thế.
Vội tắt tiếng đi.
Ngẩng đầu lên thì thấy cả bố và Hứa Châu đều đồng thời đưa mắt mình chằm chằm.
Bố tôi nhíu mày: “Cậu trai nào nhắn tin cho con đấy.”
Tôi lúng túng, gượng : “Không ai cả, phim, là lời thoại trong phim thôi ạ…”
Hôm sau vừa mới thức giấc, tôi đã nhận tin nhắn của Phương Lâm.
Phương Lâm: “Bị bán cắm sừng, em phản bội, dạ tiệc hóa trang 1:1, vừa nhảy vừa nghe kế hoạch tr ả th ù.”
Bạn thấy sao?