Phương Lâm sờ đầu, gượng : “Anh chơi hăng quá.”
Tôi , khẽ hừ một tiếng.
“Để dạy em, em cầm vợt cũng không cầm đúng.”
“Chẳng phải đều cầm thế này sao? Tôi bàn tay đang cầm vợt của mình.
Cầm vợt còn có đúng sai nữa sao?
Phương Lâm mẫu cầm vợt cho tôi xem, bảo tôi hãy tay cầm vợt của .
Phải công nhận là tay của Phương Lâm rất đẹp, ngón tay thon dài, rõ ràng.
Tôi bất giác thêm vài cái, sau đó chỉnh lại tư thế tay những vẫn thấy hơi khác với .
Phương Lâm thở dài, nắm tay tôi giúp tôi chỉnh lại.
Còn chưa chỉnh xong, tôi đã bị người ta kéo qua một bên.
“Làm gì đấy.” Hứa Châu sa sầm mặt mày Phương Lâm.
Có lẽ Hứa Châu đã xong việc của mình rồi.
“Phương Lâm đang dạy em cầm vợt.”
“Anh không hỏi em, đang hỏi cậu ta gì.” Hứa Châu kích .
“Chẳng phải Khương Tầm đã rồi sao, tôi đang dạy em ấy cầm vợt, sao, có vấn đề gì không?” Phương Lâm cũng không chịu nhượng bộ.
Tôi dáng vẻ của hai người họ, như thể họ có thể lao vào tẩn nhau ngay tức khắc .
Tôi vội vẫy tay với Phương Lâm, cầm áo Hứa Châu kéo ấy đi.
“Anh gì đấy, đang yên đang lành.”
Hứa Dao chưa từng bảo tôi Hứa Châu còn có thể đột nhiên nổi khùng.
Hứa Châu kéo cổ áo: “Cậu ta sàm sỡ em.”
“Không phải, ấy đang dạy em cầm vợt.”
“Dạy thì dạy, cậu ta không biết ? Không biết mẫu sao? Sờ tay em là sao?”
Tôi như c h ế t lặng, tôi có thể là do mình quá ngu, mẫu rồi mà tôi vẫn không học không.
Tôi chắp tay trước người, với Hứa Châu: “Anh, trai ruột của em ơi, thật sự không như những gì nghĩ đâu, ấy thật sự rất tốt, ấy mẫu cho em rồi em không học .”
Hứa Châu mím môi: “Khương Tầm, hôm đó bảo em tìm trai chỉ là bừa, không phải bảo em tuỳ tiện tìm một chàng trai rồi hẹn hò với người ta.”
“Em biết, vẫn chưa hẹn hò, chỉ là bè bình thường thôi.” Tôi giải thích.
Hứa Châu tôi chằm chằm: “Thật không?”
“Thật.”
“Bạn bè bình thường, nhớ giữ khoảng cách.”
Tôi chắp tay: “Anh của em, cứ yên tâm.”
Tôi đang hoài nghi, không phải tôi đang nhận mà là nhận thêm một người cha.Tôi về phòng càm ràm lại chuyện này với Hứa Dao.
Hứa Dao lẩm bẩm lắc đầu : “Có gì đó bất thường, rất bất thường.”
Tôi hoài nghi: “Có gì bất thường.”
Hứa Dao đang nằm trên giường, bật dậy rồi chạy đến giường tôi: “Anh tớ bất thường.”
“Hả.”
“Tớ hẹn hò với chàng trai khác, ấy có bao giờ chủ gì tớ đâu.”
Bạn thấy sao?