Tôi lập tức ngẩng đầu lên, muốn gặp chính chủ.
Áo da, quần bó, giày lười, 3 món đồ của “dân chơi”.
Tôi im lặng, gu ngày trước của tôi hơi lạ.
Đột nhiên có ai đó vỗ vào vai tôi: “Khương Tầm, gì đấy?”
Tôi ngoảnh đầu lại , là một đẹp trai mắt một mí, rất hợp gu tôi.
Tôi thở phào, thử dò hỏi: “Hứa Châu?”
Trai đẹp mắt một mí nhíu mày: “Không nhận ra sao?”
Hứa Dao chu đáo giải thích: “Khương Tầm ngã mất trí nhớ, chỉ quên một mình .”
Có cơn gió bất chợt thoảng qua, thổi bay chiếc mũ của tôi.
Hứa Dao chạy đi nhặt mũ cho tôi.
Tôi lúng túng đứng im tại chỗ với miếng gạc trên trán.
Hứa Châu cũng không khách khí trán tôi chằm chằm: “Ngã thật à.”
Tôi ngơ ngác trả lời lại: “À, vâng.”
“Mất trí nhớ, chỉ quên một mình ?”
“Đúng .”
“Ngã không chịu ở nhà nghỉ ngơi, chạy ra đây gì.”
Nhìn vào đôi mắt như xuyên thấu mọi thứ của Hứa Châu, tôi nuốt nước miếng: “Trong nhà bức bối quá, em ra ngoài cho khuây khoả.”
Hứa Châu phì : “Khuây khỏa cũng xa quá nhỉ.”
“…”
“Khương Tầm, dù em quên thật hay quên giả cũng chỉ coi em như em .” Anh ấy bất lực .
Tôi chợt nhớ ra, lúc nhắc đến Hứa Châu, Hứa Dao từng vào những dịp lễ Tết ấy luôn gửi bao lì xì cho tôi.
Nghĩ tới đây, tôi hơi kích gọi một tiếng: “Anh (trai).”
Hứa Châu ngạc nhiên, buột miệng : “Em ().”
Chúng tôi nghiêm túc nhận người thân.
Cuối cùng tôi vô cùng vui vẻ nhận lì xì dày cộp trị giá tám nghìn tám trăm sau khi nhận Hứa Châu trai.
Cần đàn ông gì? Vẫn là nhận trai thích hơn.
Trên đường về nhà, tôi vỗ vai Hứa Dao rồi bảo: “Từ nay về sau chúng ta sẽ là chị em ruột khác cha khác mẹ.”
Hứa Dao cảm , mong chờ hỏi tôi: “Sao tự dưng cậu lại thế?”
“Bởi vì sau này Hứa Châu sẽ là ruột của tớ.”
Hứa Dao vô cùng ngạc nhiên.
Cô ấy im lặng, một lúc sau mới do dự : “Là bố tớ với mẹ cậu hay là mẹ tớ với bố cậu, đi, tớ chịu .”
Bị ấy hỏi như thế, tôi đứng hình.
Hứa Dao tỏ vẻ đau lòng: “Lẽ nào… là bố tớ với bố cậu?”
Tôi không khỏi hoài nghi, rốt cuộc là tôi bị ngã đầu óc có vấn đề hay là Hứa Dao nữa.
Tôi đành phải với ấy.
Tôi cảm trước sự hào phóng của Hứa Châu.
Quyết định không cua ấy chồng nữa mà nhận ấy trai rồi ôm chặt đùi ấy.Nhà tôi rất gần trường.
Sau khi tháo băng.
Phớt lờ ánh mắt tội nghiệp của bố khi tôi, từ chối ý định muốn đưa tôi đi của ông.
Với tinh thần tàn không phế, tôi kiên quyết bắt xe bus về trường.
Bạn thấy sao?