“Hả? Nhưng trong buổi liên hoan câu lạc bộ bóng chuyền, rõ ràng ấy…”
“Trông dáng vẻ ngày hôm nay của ấy, tớ có thể chắc chắn ấy không hề thích Lâm Vi.”
Tôi nghĩ mãi cũng không hiểu, vẻ mặt của ấy và mọi người ngày hôm đó, rõ ràng người ấy thích là Lâm Vi mà.
Sao lại không thích nữa rồi?
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã thích người khác rồi sao
Sau đó Hứa Châu tới tìm tôi, xị mặt : “Ai bảo em thích Lâm Vi? Anh không thích ấy.”
Tôi gật đầu như gà mổ thóc: “Vâng, em biết rồi, là em hiểu lầm.”
Tôi cũng chỉ có lòng tốt muốn ấy thoát kiếp độc thân thôi mà.
“Nếu thật lòng thích ấy, em định sẽ giúp theo đuổi ấy sao?” Hứa Châu hơi cúi đầu, mím môi tôi chằm chằm.
Tôi : “Tất nhiên, em coi như ruột, chuyện của cũng là chuyện của em.”
Hứa Châu sa sầm mặt mày, bước từng bước lớn áp sáp tôi: “Vậy nếu thích em thì sao? Em sẽ chia tay Phương Lâm, hẹn hò với chứ?”
Tôi lập tức thấy đầu óc trống rỗng, thẫn thờ đứng im tại chỗ.
“Anh đừng kiểu này nữa.”
“Nếu không thì sao?” Hứa Châu lại tiến một bước về phía tôi.
Tôi đẩy ấy ra: “Hứa Dao trước khi mất trí nhớ em đã theo đuổi rất lâu. Rõ ràng không thích em, bây giờ thích em chỉ là ảo giác của thôi.”
Đau thương lấp đầy trong ánh mắt của Hứa Châu: “Bây giờ thích em không phải ảo giác của , trước không thích em mới là ảo giác của .”
Tôi im lặng mất một lúc lâu, sau đó : “Anh, em…”
Hứa Châu hơi mất bình tĩnh, đưa tay lên ôm mặt, nghẹn ngào : “Đừng gọi là nữa, không phải em…”
“Em đừng hẹn hò với cậu ta nữa không, xin hãy cho một cơ hội, em muốn gì cũng .”
“Không , Phương Lâm rất tốt với em, em cũng rất thích ấy.”
Sau hôm ấy tôi cũng rất ít khi gặp Hứa Châu.
Anh ấy tốt nghiệp xong, tôi cũng không nghe bất kỳ tin tức nào của ấy nữa.
Phương Lâm chiều tôi như chiều vong, chưa từng cãi nhau với tôi. Thỉnh thoảng có cự qua cự lại vài câu chẳng mấy chốc đã nhận lỗi rồi chạy qua dỗ tôi.
Lúc tôi và Hứa Dao tốt nghiệp, ấy và cậu em khóa dưới đã chia tay.
Bởi lẽ một người muốn tới miền Nam phát triển, người còn lại lại muốn ở lại miền Bắc.
Ngày tốt nghiệp tôi hỏi Phương Lâm: “Anh định đến thành phố nào?”
Anh ôm tôi, dụi dụi chóp mũi vào trán tôi: “Em đi đâu, theo đó.”
Tôi ngẩng đầu vào đôi mắt : “Anh có muốn tới một nơi nào đó không?”
“Nơi nào có em, đó là nơi muốn tới nhất.”
Tốt nghiệp không lâu, hai chúng tôi tới cùng một thành phố để phát triển.
Sáng nào sau khi nấu cơm tinh tươm xong cũng dịu dàng thủ thỉ bên tai gọi tôi dậy.
Khi nào nghỉ chúng tôi lại đi du lịch với nhau.
Mấy năm sau, chúng tôi mua một căn nhà view biển, xuân về hoa nở thuộc về riêng mình bằng khoản tiền 2 đứa tiết kiệm .
Sau khi ra mắt hai bên gia đình, chúng tôi cũng chọn ngày cưới.
Hứa Dao phù dâu cho tôi.
Hôm cưới, Hứa Dao chuyển lời của Hứa Châu cho tôi: “Anh nhờ tớ chuyển lời với cậu, đám cưới vui vẻ.”
Tôi mặc váy cưới bước vào lễ đường, người đứng đối diện là người tôi thương nhất.
“Cô có bằng lòng lấy Phương chồng, cùng ấy ký vào bản hiệp ước? Bất kể bệnh tật hay mạnh khoẻ, dù vì bất cứ lý do gì cũng ấy, chăm sóc ấy, tôn trọng ấy, chấp nhận ấy, luôn chung thuỷ với ấy cho tới khi bạc đầu không?
“Tôi bằng lòng.”
Tôi đã tìm cảnh xuân của mình, cảnh xuân chiếu rọi lòng tôi.
Chàng thiếu niên dịu dàng và dũng cảm, em sẽ luôn rung vì .
HẾT.
Bạn thấy sao?