14
Chuyện giữa tôi và Chu Dương Dương, thật ra phải từ hai tháng trước.
Lúc đó Lục Kỳ Việt từng giúp tôi giải vây, tôi thấy biết ơn.
Nên đã mua một món quà nhỏ, viết một lá thư cảm ơn.
Nhưng lúc định đưa cho ta thì lại vô nghe đang gọi điện thoại.
Hóa ra ta quen Chu Dương Dương chỉ để mượn tiền từ gia đình ấy, nhằm giúp công ty nhà mình vượt khó khăn.
Lúc đó tôi không định xen vào chuyện người khác.
Nhưng khi quay đi lại giẫm trúng một cái túi ni-lông trước cửa.
Lộ mất hành tung, tôi chỉ có thể thở dài.
Vẫn như kế hoạch ban đầu, tôi đưa quà và thư cho Lục Kỳ Việt.
Ai ngờ ngày hôm sau, Chu Dương Dương tìm đến tôi.
Thư cảm ơn bị biến thành thư .
Tôi bị gắn mác là “biết rõ người ta có vẫn cố chen chân”.
Lúc đầu tôi cũng muốn giải thích.
Nhưng Chu Dương Dương không hiểu ngôn ngữ ký hiệu.
Mà khi ta nổi nóng, cũng chẳng có kiên nhẫn chờ tôi gõ chữ để giải thích.
Lâu dần, mâu thuẫn càng lúc càng sâu.
Và cuối cùng thành ra như bây giờ.
Sau khi xem xong lời giải thích tôi viết, Chu Dương Dương lộ rõ vẻ không tin nổi.
“Sao có thể chứ, tôi với Kỳ Việt lớn lên bên nhau, ấy sao có thể lừa tôi? Hơn nữa nếu công ty có chuyện thật, sao không với tôi…”
“Sao lại không thể?”
Cố Thời An chẳng buồn khách sáo, lấy lại điện thoại.
“Không tin thì tự đi mà điều tra.”
“Vậy còn chuyện hôm qua…”
“Hôm qua cũng là do Lục Kỳ Việt chủ chặn đường Thanh Thanh, còn chưa hiểu sao?”
“Cố hiểu lầm, đánh vào tâm lý chiếm hữu của — trò cũ rích ta hay dùng ấy.”
“Chỉ là thấy bắt đầu mềm lòng, nên mới vội vàng dựng lên cả vở kịch này.”
“Đàn ông mà dùng mấy trò bẩn thỉu như , tôi đúng là mở mang tầm mắt.”
“Một đám cứ nhắm vào Thanh Thanh nhà tôi để lợi dụng, nghĩ ấy không có ai chống lưng à?”
Cố Thời An đứng chắn trước mặt tôi, giọng cứng rắn đầy khí thế.
Kèm theo chiều cao hơn mét tám, khí áp tỏa ra mạnh mẽ.
Nhưng lại khiến tôi cảm thấy an tâm lạ kỳ.
Chu Dương Dương bị cho lung lay, cuối cùng cuống quýt rời khỏi phòng.
Cố Thời An lúc này mới quay lại, kéo chăn đắp kín cho tôi.
Tôi chăm không chớp mắt.
Tận mắt thấy vành tai dần dần ửng đỏ.
Càng lúc càng đỏ.
Anh quay mặt đi, lúng túng : “Nhìn mãi gì?”
[Vì đẹp trai.]
Tôi vừa ra hiệu xong, màu đỏ từ tai lan xuống tận cổ.
Tôi không kìm mà khẽ cong môi .
Cố Thời An cuối cùng cũng phản ứng lại.
Anh nhướng mày, cúi sát lại gần.
“Giỏi lắm nha Lê Thanh, gan to thật đấy, dám trêu chọc rồi cơ à.”
Bình thường nghe mấy lời kiểu này, tôi toàn qua loa cho xong.
Nhưng hôm nay, chẳng hiểu sao gan lại to đột xuất.
Tôi thẳng vào mắt :
[Ừ, đúng là trêu đấy, thì sao?]
Anh như bị chọc tức đến bật , lại chẳng gì tôi.
Chỉ có thể nghiến răng : “Lê Thanh, em biết bây giờ trông em giống gì không?”
[Giống gì?]
“Giống một con mèo kiêu ngạo ấy—”
“Được nuông chiều sinh hư.”
15
Tôi định phản bác lại, còn chưa kịp ra hiệu thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Cố Thời An cau mày, liếc tôi một cái rồi bước ra ngoài nghe máy.
Cửa phòng bệnh đóng lại, cắt đứt toàn bộ âm thanh bên ngoài.
Cả cảm đang dâng lên trong đầu tôi cũng như bị dập tắt.
Tôi chợt nhớ ra mình vừa lướt qua tên người gọi đến trên màn hình.
Lâm Nặc.
Lần đầu tiên tôi ghét sự cách âm của phòng bệnh đến thế.
Không nghe gì cả.
Chỉ có thể qua lớp kính trên cửa, lờ mờ thấy sắc mặt của Cố Thời An.
Lúc thì , lúc lại trông rất nghiêm túc.
Biểu cảm phong phú hơn hẳn lúc ở bên tôi.
Tôi thở dài một tiếng, ép mình nhắm mắt lại.
Không nữa, cũng không nghĩ nữa.
…
Khi Cố Thời An quay lại, đã qua khá lâu rồi.
Anh cúi xuống đắp lại chăn cho tôi, khiến tôi bất giác mở mắt.
Anh thoáng giật mình: “Anh đánh thức em à?”
Tôi lắc đầu, ra hiệu:
[Không đâu, em chưa ngủ.]
Ngập ngừng một chút, tôi lại ra hiệu:
[Anh sắp đi rồi à?]
“Ừ, có hẹn với người khác, với em rồi, cậu ấy sắp tới.”
Cảm trong lòng tôi dâng lên như muốn bùng nổ.
Tôi muốn hỏi —hẹn với ai? Đi đâu? Quan hệ giữa và Lâm Nặc là gì?
Nhưng khi đến tay lại không thể gõ ra nổi.
Tôi chỉ biết thở dài lặng lẽ.
Tôi có tư cách gì để hỏi chứ?
Chỉ là em của học thôi mà.
Có lẽ nhận ra vẻ thất vọng của tôi, nên khẽ :
“Yên tâm, xong việc sẽ quay lại thăm em.”
16
Nhưng cái “xong việc” đó… kéo dài hơn một tháng.
Tôi nhập viện, cắt chỉ, xuất viện — Cố Thời An đều không đến.
Trong thời gian đó, trai tôi cũng chính thức công khai .
Anh ấy ra ngoài không cần lấy tôi cái cớ nữa.
Lúc này tôi mới nhận ra…
Quan hệ giữa tôi và Cố Thời An vốn dĩ mong manh đến .
Không có trai tôi cầu nối, đến cả cách liên lạc cũng chẳng còn.
“Ê, lại đang nghĩ gì đó ?”
Chu Dương Dương vươn tay, vẫy vẫy trước mặt tôi.
Tôi hoàn hồn lại, nhận lấy chai nước từ tay ấy.
Theo phản xạ ra hiệu: [Không có gì đâu.]
Ra hiệu xong mới nhận ra — ấy đâu có hiểu.
Tôi cúi đầu định lấy điện thoại thì Chu Dương Dương đã lên tiếng:
“Không cần lấy điện thoại đâu, tôi hiểu rồi.”
Tôi ngẩng đầu kinh ngạc, ấy hơi hất cằm lên: “Dạo gần đây tôi có học ngôn ngữ ký hiệu đấy, thầy giáo còn khen tôi thông minh nữa cơ.”
Tôi mỉm , gật đầu đáp lại.
Có lẽ điều may mắn nhất trong khoảng thời gian này là Chu Dương Dương đã rõ mọi chuyện.
Cô ấy dứt khoát cắt đứt liên lạc với Lục Kỳ Việt, rồi thành tâm xin lỗi tôi.
Thậm chí còn tuyên bố hùng hồn: “Từ giờ ai bắt nạt Lê Thanh, là sự với tôi — Chu Dương Dương!”
Cứ mỗi kỳ nghỉ, ấy đều đưa tôi về nhà.
Chỉ là hôm nay có chút trục trặc, ấy đã than phiền suốt cả buổi chiều.
“Cái bữa tiệc chết tiệt gì chứ, cứ phải đi mới chịu , phiền muốn chết, chẳng đưa cậu về nhà rồi.”
“Cậu về một mình không đó?”
Tôi gật đầu: [Tớ ổn mà, cậu cứ đi việc của cậu đi.]
Nhưng không ngờ, lâu ngày mới quay lại con đường quen thuộc, lại gặp phải chuyện bất ngờ.
17
Con hẻm nhỏ mà tôi vẫn phải đi qua khi về nhà hôm nay bỗng chật kín người.
Tôi theo bản năng muốn rẽ sang lối khác.
Nhưng vừa mặt đối mặt, đám người phía trước đã nhanh chóng bao vây.
“Là con bé này mà thằng Lục đến à?” – người đứng đầu hỏi.
Tên tóc vàng bên cạnh tôi một lúc rồi gật đầu:
“Tôi từng thấy ảnh rồi, đúng là ta.”
“Đúng người là .”
Tên cầm đầu nhuộm tóc đỏ, áo căng sát lộ rõ cơ bắp.
Cả mảng da lộ ra đều đầy hình xăm.
Hắn tiến từng bước về phía tôi, cúi đầu chằm chằm:
“Cô em à, cũng không muốn khó đâu, chỉ là trai nợ tiền , nên đến tìm .”
“Cô trả tiền thay cho cậu ta, sẽ thả đi. Thế nào?”
Tôi cố giữ bình tĩnh, rút điện thoại ra.
Chưa kịp mở khóa thì đã bị hắn giật lấy và ném qua một bên.
“Này em, khuyên đừng giở trò.”
“Anh lăn lộn bao nhiêu năm rồi, mấy trò này chưa từng thấy chắc?”
“Muốn gọi cảnh sát?”
Hắn nhận lấy cây gậy từ người bên cạnh, đập mạnh xuống đất.
“Không có cửa đâu.”
Tôi ép mình giữ bình tĩnh, chỉ vào cổ họng, rồi lắc đầu.
Cố gắng dùng cách dễ hiểu nhất ra hiệu: [Tôi không .]
Tên tóc đỏ tôi một lúc lâu, thấy tôi không giống đang giả vờ mới đưa điện thoại của hắn cho tôi.
Nhưng lại chỉ mở sẵn phần ghi .
Hy vọng cầu cứu hoàn toàn tan biến, tôi nghiến răng gõ vào:
[Người nợ tiền các tôi không quen. Tôi không có trai.]
“Không quen?”
Tên tóc đỏ lạnh, cây gậy lại gõ mạnh vào tường, vang lên những tiếng “cạch cạch” đáng sợ.
“Thằng Lục kia có không ít ảnh của đấy, Lục Kỳ Việt, chắc là không biết?”
Cái tên quen thuộc lại lần nữa bị nhắc tới — trong một huống đáng sợ như .
Tôi hoảng loạn, đồng tử co lại.
Nhưng hành đó lập tức bị chúng phát hiện.
“Cái biểu cảm này là nhận ra rồi đúng không? Thế thì dễ rồi, trả tiền đi.”
Tôi cố gắng bình tĩnh lại: [Anh ta không phải trai tôi…]
“Rầm—”
Gậy rơi thẳng xuống ngay sát chân tôi.
[Tôi không mang theo tiền, chờ tôi một chút, để tôi về nhà lấy không?]
Tên tóc đỏ tôi chằm chằm một lúc: “Tất nhiên, năm triệu, không thiếu một xu là , trả đủ thì chẳng có chuyện gì xảy ra cả.”
“Nếu để tôi phát hiện giở trò…”
Hắn nhạt, ánh mắt sắc lạnh như dao.
“Tôi không phải loại biết thương hoa tiếc ngọc đâu.”
Tôi vội vã gật đầu, không ngờ hắn lại cảnh giác đến mức muốn đi theo tôi về tận nhà.
Não tôi bắt đầu vận hết công suất để suy tính.
Đừng là năm triệu, dù có thì tôi cũng không đời nào dùng nó để trả nợ cho Lục Kỳ Việt.
Huống hồ đã dùng cách đe dọa như thế này, chắc chắn bọn họ không phải người đi đòi nợ hợp pháp.
Chỉ cần tôi đến nơi có đông người…
Bạn thấy sao?