05
Lục Tự ngơ ngác cầm lấy tờ kết quả xét nghiệm, chăm .
Trên đó ghi rõ ràng ta mắc chứng vô tinh.
Trước cú sốc quá lớn, ta không ngừng lặp lại:
“Không thể nào… không thể nào…”
Tôi chỉ thấy trong lòng vô cùng sảng khoái:
“Không tin thì đi khám lại đi, người không thể sinh con xưa nay luôn là đấy.
Tôi thật sự không hiểu đứa trẻ kia từ đâu mà ra.”
“Tôi thật sự không hiểu đứa trẻ kia từ đâu mà ra.”
Lúc này Tần Trân Trân mới dần hoàn hồn, phản ứng lại:
“A Tự, ta chắc chắn đang lừa ! Con của chúng ta chính là bằng chứng, sao có thể vô tinh ?”
Lục Tự cũng vội vàng bám vào cái cớ này để gỡ gạc thể diện:
“Triệu Dĩ Nhiên, nhà họ Lục chúng tôi không cần người con dâu như , nên cố trả thù chứ gì?
Cô cố giả cái kết quả kiểm tra rách nát này để đến đây nhục tôi, đúng là lòng dạ hẹp hòi!”
“Cô cố giả cái kết quả kiểm tra rách nát này để đến đây nhục tôi, đúng là lòng dạ hẹp hòi!”
Tôi nhún vai, thản nhiên đáp:
“Nếu muốn nuôi con của người khác, thì tùy thôi.”
“Tôi còn thấy lạ, con sếp đang yên đang lành lại đi gả cho , hóa ra là tìm người đỡ đạn à.”
“Muốn sống cho dễ thì phải chịu mang mũ xanh một chút.
Chịu nhục như thế, có khi phúc phần còn đang chờ phía sau đấy.”
Nói xong tôi lập tức rời đi, để lại ta đứng đó ngây ngốc không nên lời.
Hạt giống nghi ngờ một khi đã gieo xuống, sớm muộn cũng nảy mầm, rồi thành cây cao bóng cả.
Chẳng bao lâu, hệ thống lại đẩy bài viết mới của Lục Tự lên trang chủ:
“Hy sinh cả một căn nhà mới khó khăn cưới đang mang thai,
Thế mà hôm nay đi khám tôi mới biết mình thật sự vô tinh.”
“Vợ cũ của tôi đúng là độc ác, ấy biết rõ là vấn đề ở tôi,
Vậy mà lại bản thân không sinh , để tôi ôm mũ xanh mà ấy thì đứng vui vẻ.”
“Nếu lúc đó ấy đưa cho tôi kết quả xét nghiệm, dù thế nào tôi cũng không ly hôn.”
“Giờ thì nhà cũng mất, ngày ngày sống chung với bố mẹ vợ,
Mà đứa con trong bụng vợ lại không phải của tôi.”
“Tôi đau khổ, hoang mang.
Tôi đã đánh đổi quá nhiều, có nên tiếp tục nhẫn nhịn vì tương lai hay không?”
Phía dưới là một loạt bình luận chế nhạo:
“Ha ha ha, báo ứng gì mà đến nhanh thế!
Trước còn mạnh miệng không có con không phải lỗi của mình, hóa ra là cái mũ xanh siêu to khổng lồ!”
“Cặn bã thì phải để cặn bã trị.
Vợ cũ bảo mình không sinh , lúc đó quyết dứt khoát lắm mà?”
“Giờ biết là lỗi của mình thì bắt đầu hối hận? Đáng đời.”
“Đã bảo rồi, cái loại gen rác rưởi như thì bị đào thải cũng đáng.
Lúc trước còn vênh váo chắc chắn không phải tại mình cơ mà?”
“Cười chết mất, lấy đứa con bằng chứng để chứng minh mình không có vấn đề,
Ai ngờ lại là con người ta. Tôi chỉ muốn một câu: Làm tốt lắm!”
Tôi liền lập một tài khoản phụ, nhanh chóng nhảy vào “hiến kế”:
“Ông à, đã mất công chịu đựng từng ấy rồi,
Ít nhất cũng phải vớt vát lại chút gì đó chứ!”
“Không phải cưới con sếp là sẽ thăng tiến nhanh sao?
Sự nghiệp của có khởi sắc thật không, chức vụ có nâng lên không?”
“Dù sao vợ cũng đang mang thai, mau nhân lúc này chứng minh năng lực đi,
Cướp lại tất cả những gì đáng lẽ thuộc về .”
Một lúc sau, Lục Tự cuối cùng cũng trả lời:
“Ông đúng, tôi không thể nhịn nhục thế này vô ích .
Nhân lúc ta mang thai, tôi phải giành lại hết những gì thuộc về mình!”
06
Tôi cố ý như .
Tập đoàn Lâm thị mà Lục Tự đang việc luôn có mối hợp tác lâu dài với công ty tôi.
Từ khi tôi thăng chức trưởng dự án, tôi phát hiện nguyên vật liệu bên phía họ bị đội giá quá cao.
Chất lượng lại không xứng đáng với giá thành, nên tôi quyết định cho phòng đấu thầu mở lại gói thầu.
Tần Trân Trân, cháu ông chủ Lâm thị, mới thăng quản lý kinh doanh gần đây.
Gói thầu này không lớn, cũng có trọng lượng nhất định với ta.
Ít nhất, nó là một bài kiểm tra thực lực thật sự của Lục Tự.
Cuối cùng Lục Tự cũng giành vị trí phụ trách lần đấu thầu này.
Ngày diễn ra hội nghị thầu, chúng tôi lại cờ gặp nhau ở cổng công ty.
“Triệu Dĩ Nhiên? Tôi suýt nữa quên mất cũng ở công ty này.”
Lục Tự đầy vẻ ngạo mạn.
“Tính ra cũng ở đây nhiều năm rồi, sao mãi chẳng thăng tiến nổi?
Mắc kẹt ở chức quản lý nhỏ bé như , chắc khó chịu lắm nhỉ?”
Tôi nhàn nhạt: “Không khó chịu lắm, còn hơn là phải đội mũ xanh.”
Tựa như lòng tự trọng yếu ớt bị chạm tới, mặt Lục Tự đỏ bừng lên vì tức.
“Tôi bây giờ là trưởng nhóm kinh doanh, sau hội nghị đấu thầu này sẽ thăng quản lý.
Chức vụ như căn bản không xứng để chuyện với tôi.”
Tôi càng sảng khoái: “Không sao, dù sao cũng còn hơn là phải đội mũ xanh.”
Lục Tự tức đến mức gần như nhảy dựng.
“Cô đang vu khống! Cô chỉ ghen tị vì sau ly hôn tôi phát đạt, còn thì giậm chân tại chỗ!
Đừng tưởng đổ bẩn lên người tôi là có thể hạ thấp tôi!
Tương lai tôi đang rộng mở, còn thì cứ mục nát trong vũng lầy với tâm địa đê tiện của mình đi!”
Tôi càng rạng rỡ: “Ừ, mục nát cũng còn hơn là đội mũ xanh.”
Lục Tự vừa định nổi đóa thì trợ lý Tiểu Vương của tôi vội vã chạy tới.
Lục Tự nhanh chóng lao tới bắt tay ta.
“Anh là trợ lý Vương đúng không? Tôi là Lục Tự – người phụ trách đấu thầu của tập đoàn Lâm thị.
Nghe danh đã lâu, lần này theo Tổng giám đốc Triệu phụ trách dự án,
Không biết tôi có thể nhờ dẫn tôi đi gặp Tổng giám đốc Triệu để trình bày sản phẩm không?”
Nhìn bộ dạng xu nịnh của Lục Tự, tôi cố nhịn rồi rảo bước rời đi,
Dù gì tôi còn rất nhiều việc phải chuẩn bị.
Từ phía sau còn vang lên giọng nghi hoặc của Tiểu Vương:
“Hồi nãy tôi vừa thấy Tổng Triệu ở đây mà, sao chớp mắt đã không thấy đâu nữa?”
Lục Tự đầy tiếc nuối:
“Vừa rồi Tổng Triệu có đi ngang qua sao?
Tại tôi mải chuyện với người không quan trọng nên bỏ lỡ mất cơ hội chào hỏi rồi.”
“Trợ lý Vương, phiền dẫn tôi đi gặp Tổng Triệu nhé…”
Tôi gửi tin nhắn cho Tiểu Vương:
Trước buổi đấu thầu, đừng cho bất kỳ ai gặp tôi.
Cứ để Lục Tự tiếp tục mơ giấc mộng giữa ban ngày thêm chút nữa đi.
Tưởng rằng bám cành cao là có thể thăng tiến?
Người không có năng lực, dù có nâng đỡ cũng khó mà nên chuyện.
Huống chi, trong mắt Tần Trân Trân, ta chẳng qua chỉ là công cụ.
Thấy thời gian đã tới, tôi mang theo tài liệu tiến vào phòng họp.
Không ngờ ngay cửa lại gặp đúng Lục Tự.
Anh ta tôi đầy ghét bỏ:
“Sao đi đâu cũng đụng phải ?
Cô cố à? Muốn ý với tôi sao?”
Tôi không thèm để ý, định đẩy cửa bước vào,
Không ngờ lại bị ta chặn tay ở tay nắm cửa.
“Cô chỉ là một quản lý quèn mà cũng muốn tham gia hội nghị quan trọng này?
Tôi khuyên nên bỏ ý định đó đi, tôi không thể nào tái hôn với đâu.
So với tương lai của tôi, chẳng là gì cả.”
“Muốn gặp tôi đến , chắc phải nhờ vả không ít mới vào họp chứ gì?
Với cấp bậc của , vào đó cũng chỉ có thể rót nước dọn phòng thôi.
Đến lúc đó đừng nhận quen tôi, kẻo khiến tôi mất mặt.”
Đúng lúc này, Tiểu Vương từ bên trong mở cửa phòng họp ra, ngạc nhiên chúng tôi.
“Tổng Triệu, sao chị lại không vào trong?”
07
Cuối cùng Lục Tự cũng hoàn hồn sau cơn chấn , ta hoàn toàn hoảng loạn.
“Giám đốc Triệu? Cô… lại là Giám đốc Triệu…”
Tôi ngước mắt lên, lạnh lùng ta nhạt.
“Anh nhảy nhót trò trước mặt tôi như là cố ý à? Chỉ để thu hút sự ý của tôi?”
“Tôi khuyên nên từ bỏ đi. Giữa chúng ta không thể nào đâu, so với tiền đồ, chẳng đáng là gì cả.”
Nói xong, tôi bước thẳng vào phòng họp, tuyên bố hội nghị đấu thầu hôm nay chính thức bắt đầu.
Một lúc lâu sau Lục Tự mới chấp nhận hiện thực, ủ rũ ngồi xuống.
Cuộc họp diễn ra theo đúng trình tự, đến phần tập đoàn Lâm thị trình bày sản phẩm.
Tôi theo quy trình đưa ra một vài câu hỏi – đó là những điểm nghi vấn sau khi tôi đã nghiên cứu kỹ nguyên liệu bên họ.
Không ngờ cả nhóm không ai trả lời , Lục Tự – người phụ trách – càng không hiểu rõ gì về sản phẩm công ty mình.
Tôi thầm thở dài, chẳng trách nhiều năm qua ta chẳng ngoi lên nổi chức quản lý.
Người chỉ biết tìm đường tắt, cho dù có cơ hội cũng không biết cách nắm lấy.
Thay vì đội mũ xanh mà gồng mình leo lên, chi bằng đặt chân xuống đất mà việc cho tử tế.
Điều khiến tôi vui mừng là trong buổi đấu thầu lần này, có mấy công ty ít tên tuổi sản phẩm chất lượng, giá cả hợp lý đã nổi bật lên.
Trước giờ chúng tôi chủ yếu hợp tác với những doanh nghiệp lớn như Lâm thị,
Việc hợp tác với công ty nhỏ, đặc biệt là các nhóm khởi nghiệp, luôn là một canh bạc.
Nhưng lần này tôi thực sự bị thái độ nghiêm túc của họ thuyết phục,
Quyết định sẽ tiến hành khảo sát thực địa.
Nếu hợp tác thành công, dự án lần này có thể tiết kiệm chi phí tối đa mà vẫn hiệu quả.
Sau khi hội nghị kết thúc, tôi bắt đầu lên kế hoạch khảo sát,
Vừa ra khỏi tòa nhà văn phòng thì bị Lục Tự – người đã đứng đợi từ lâu – chặn lại.
“Dĩ Nhiên, tất cả những chuyện trước đây đều là hiểu lầm.”
Ánh mắt ta tôi đầy cảm đã lâu không thấy:
“Thật ra hôm em bị vô tinh, đã âm thầm đi kiểm tra lại, không ngờ Tần Trân Trân lại lừa .”
“Hồi đó nhất thời hồ đồ, phạm sai lầm mà đàn ông nào cũng có thể mắc phải.
Ly hôn cũng chỉ vì ta mang thai nên đành phải có trách nhiệm.”
“Nhưng trong lòng chưa bao giờ quên em,
Chính vì cảm thấy có lỗi nên mới buông lời tổn thương để đẩy em đi xa, để em có thể sớm quên .”
“Thấy em bước ra ánh sáng, sự nghiệp phát triển, thật sự vui mừng thay em.
Người nhất, mãi mãi là em – người luôn rực rỡ như .”
Phải thừa nhận, Lục Tự đúng là đẹp trai thật.
Đôi mắt hoa đào kia có thể quyến rũ bất kỳ ai, chó cũng ra vẻ si .
Tiếc là, cái vở kịch “người đàn ông si ” này, giờ không còn tác dụng với tôi nữa.
“Tóm lại, muốn gì?”
Thấy tôi không mảy may lay , Lục Tự có chút ngượng ngùng tiếp lời.
“Chúng ta là người hiểu nhau nhất, dù không còn là vợ chồng vẫn có thân.
Bây giờ em là giám đốc dự án, cũng sắp thành trưởng phòng kinh doanh,
Chúng ta hoàn toàn có thể cùng có lợi.”
Anh ta càng càng hăng:
“Nếu hợp tác với , em muốn gì cũng có thể cho.
Thậm chí nếu muốn tái hôn… cũng không phải không thể.”
Bạn thấy sao?