Lướt điện thoại, tôi vô thấy một chủ đề đang hot trong khu vực.
“Điều khiến hối hận nhất trong đời là gì?”
Bình luận like nhiều nhất là:
“Gặp đúng người sai thời điểm.”
“Tôi thừa nhận mình rất thực dụng.
Sau bao nỗ lực, cuối cùng tôi cũng chinh phục con sếp.
Giờ chỉ đang phân vân không biết phải mở lời ly hôn với vợ thế nào.”
Bên dưới là một tràng chửi rủa, hắn ta vẫn dửng dưng.
“Con người vốn ích kỷ.
Cô ta không giúp tôi thăng tiến, thậm chí bao năm kết hôn cũng chẳng sinh nổi một đứa con.”
“Tôi đâu thể vì một tờ giấy kết hôn mà từ bỏ cả tương lai tươi sáng phía trước?”
Tôi không nhịn mà mỉa mai:
Thời buổi này, súc sinh cũng biết lên mạng rồi à.
Nhưng khi ánh mắt liếc sang tài khoản người viết, tim tôi bỗng chấn dữ dội.
Ảnh đại diện của kẻ phát ngôn đầy trơ trẽn kia—
Giống hệt với chồng tôi.
Tôi siết chặt tờ phiếu kết quả xét nghiệm trong tay, thở ra một hơi dài trong lòng.
Đã thích con rể nhà người ta đến thế, thì tôi cho toại nguyện.
Dù sao—
Người không thể sinh con, đâu phải là tôi.
01
Khi lướt thấy bài đăng này, tôi đang ngồi ở bệnh viện chờ kết quả khám tổng quát.
Vì phát ngôn của chủ bài quá kỳ cục, phần bình luận bên dưới toàn là mắng chửi.
“Thằng hèn chỉ biết dựa quan hệ mà mơ thăng chức tăng lương, còn dám mơ tiền đồ?”
“Vợ ta rốt cuộc đã gì sai? Còn con sếp kia chắc mù nặng, mới đi thích loại người này.”
“Sai lầm duy nhất của vợ ta là lấy phải ta. Ăn bám thì nên bám đại gia, đừng đời con người khác.”
“Vợ ta giờ tự dưng thành phụ nữ từng ly hôn, tốt nhất là ta nên cút đi tay trắng.”
“Biết người ta đã có vợ mà vẫn lao vào, con sếp chắc xấu thảm hoặc tâm lý méo mó. Mau ly hôn tha cho vợ ta đi, cặp đôi cặn bã đúng là nên nhốt lại với nhau.”
Trước làn sóng mỉa mai, chủ bài vẫn dửng dưng như không.
“Con người vốn ích kỷ.
Cô ta không giúp tôi thăng tiến, thậm chí bao năm kết hôn cũng chẳng sinh nổi một đứa.”
“Chẳng lẽ vì tờ giấy hôn thú đó mà tôi phải từ bỏ tương lai rộng mở phía trước sao?”
Cả phần bình luận chỉ còn biết cạn lời.
“Cái thứ sinh vật carbon nào ra mấy lời này ? Muốn thăng tiến không phải nên tự lực à?”
“Anh không nghĩ là không có con có thể là vì chính không à?”
“Đàn ông đúng là tự tin mù quáng, cứ đinh ninh là lỗi do vợ.”
“Biết đâu không có con là do tâm tính của tệ quá, ông trời cũng không muốn để gen truyền lại.”
Thế mà hắn ta chẳng những không tức giận, còn đắc ý khoe khoang:
“Các người đang ghen tị thôi, thấy tôi sắp một bước lên mây nên mới cay cú chứ gì!”
“Tôi mà không giỏi, sao cưa đổ con sếp?”
“Nói thật nhé, tôi có thai rồi, chỉ cần tôi ly hôn xong là có thể đăng ký kết hôn ngay.”
“Cô ấy là con một, sau này chuyện nuôi cả nhà đương nhiên là do tôi lo, bố vợ nâng đỡ cũng chỉ là chuyện sớm muộn.”
Thấy hắn ta đắc ý tiểu nhân như , mọi người lại càng chửi rát mặt.
Tôi lắc đầu, định thoát khỏi trang thì vô liếc thấy tài khoản của người đăng.
Tim tôi bỗng chấn dữ dội, vì ảnh đại diện kia—
Giống hệt với chồng tôi.
Tôi bấm vào trang cá nhân, thấy ảnh bìa là một cặp đôi ôm nhau trên bãi biển.
Người đàn ông kia rõ ràng là chồng tôi – Lục Tự.
Nhưng trong hình lại không phải tôi.
Tim tôi như bị một bàn tay bóp chặt, đau đến nghẹt thở.
Thì ra, Lục Tự… thật sự đã phản bội tôi.
“Chị Triệu Dĩ Nhiên, kết quả kiểm tra của chị có rồi.”
Tiếng y tá cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Tôi mơ hồ nhận lấy bản báo cáo, đứng ngẩn ngơ tại chỗ.
“Tôi biết chuyện này khó chấp nhận.
Không có tinh trùng thì cũng không thể thụ tinh nhân tạo.”
“Nhưng nếu hai người thật sự thích trẻ con, vẫn có thể nhận nuôi.
Luôn sẽ có cách.”
Y tá dịu dàng an ủi.
Tôi như bừng tỉnh.
“Bác sĩ… Ý bác sĩ là… tôi… tôi không thể sinh con sao?”
Y tá lắc đầu:
“Dĩ nhiên là không. Trên đây viết rất rõ—
Là chồng chị, Lục Tự, bị vô tinh.”
02
Ra khỏi bệnh viện, tôi như sống lại lần nữa.
Dù chuyện Lục Tự ngoại vẫn khiến tôi giận dữ, báo ứng đến nhanh như thật khiến người ta sảng khoái.
Nghĩ đến việc ta còn đang đắm chìm trong “niềm vui sắp cha”, tôi không nhịn mà bật .
Với loại cặn bã như thế, đương nhiên không thể sống chung nữa,
Nhưng trong chuyện ly hôn, tôi tuyệt đối sẽ không để ta lợi.
Tôi sải bước như bay, vừa định bước vào cửa nhà thì nghe thấy giọng bà mẹ chồng đang cằn nhằn bên trong.
“Sao lâu thế rồi mà vẫn chưa có thai, mẹ còn đang mong bế cháu đây này.”
“Đã đi bệnh viện khám chưa, có phải con dâu mẹ không sinh không?”
Trong lòng tôi không nhịn mà lạnh,
Nhà này đúng là di truyền cả sự tự tin mù quáng, cứ tưởng gen nhà mình không có vấn đề.
Lục Tự cất giọng bí hiểm:
“Dĩ nhiên là lỗi của Triệu Dĩ Nhiên rồi. Tuần trước ấy còn lôi con đi khám, hôm nay lại vội vàng chạy đi lấy kết quả.”
“Nhưng mẹ yên tâm, chẳng mấy chốc mẹ sẽ bế cháu thôi.
Dù ấy không sinh , trên đời này thiếu gì phụ nữ sinh đâu.”
Giọng mẹ chồng đầy mừng rỡ:
“Chẳng lẽ… con có người khác bên ngoài rồi?”
Lục Tự đắc ý :
“Chứ sao! Hơn nữa còn là con của sếp đấy!”
“Nếu không phải Tần Trân Trân lỡ mang thai trước khi cưới, thì bố vợ tương lai của con cũng không dễ gì đồng ý.”
“Nói cũng lạ, cưới Triệu Dĩ Nhiên bao nhiêu năm chẳng có gì, thế mà ở với Trân Trân chưa đầy hai tháng đã có rồi.”
“Xem ra đúng là mệnh ta khắc con thật.
Chỉ cần ly hôn với ta, mẹ vừa có cháu bế, con cũng trọng dụng trong công ty.”
“Chỉ là sếp dặn, chuyện ly hôn phải xử lý gọn gàng, đừng để ảnh hưởng đến danh tiếng con ông ấy.”
Mẹ chồng hạ thấp giọng:
“Nếu là do Triệu Dĩ Nhiên không sinh , thì cứ để nó tự mở lời ly hôn.
Con gà không đẻ trứng giữ lại gì, nhà mình không ngu đâu.”
Nếu không phải chính tai nghe thấy, tôi thật sự không dám tin người mẹ chồng trước mặt luôn giả vờ thật thà chất phác, lại có hai bộ mặt như .
May mà bao năm qua tôi chưa có con, chứ để thứ gen rác rưởi này truyền đời thì đúng là tai họa.
Tôi cất kết quả xét nghiệm vào túi, sau đó bình thản mở cửa bước vào.
Thấy tôi đột nhiên trở về, mặt hai mẹ con lập tức cứng đờ.
Chỉ có Lục Tự là phản ứng rất nhanh, như chưa có chuyện gì xảy ra,
Giả vờ quan tâm như mọi khi:
“Dĩ Nhiên, em đi lấy kết quả rồi à? Bác sĩ sao?”
Đúng là diễn viên thiên bẩm.
Nhưng mà, sắp “ cha” rồi đúng không?
Trước khi ly hôn, tôi đương nhiên sẽ không vạch mặt ngay.
Tôi tỏ vẻ mệt mỏi:
“Chúng ta… rất khó có con.
Bác sĩ em khó mang thai.”
Mẹ chồng lập tức nhảy dựng lên, trên mặt là vẻ lo lắng lại xen lẫn vui mừng.
“Thế này thì sao , nhà họ Lục chúng ta ba đời đơn đinh, đến đời thằng Tự mà tuyệt hậu thì sao đây?”
Lục Tự cũng ôm đầu đau khổ:
“Sao lại xảy ra chuyện này với bọn mình chứ?
Đêm qua còn mơ thấy mình bố cơ mà.”
“Nhưng chuyện này cũng không thể trách Dĩ Nhiên , ấy đâu có muốn thế.
Nếu không có con thì thôi, chúng ta sống với nhau cả đời cũng mà.”
Nghe mẹ chồng bắt đầu gào khóc:
“Cả đời không có con thì sao chứ?
Con già rồi không có ai nương tựa thì sao?
Nhà họ Lục đến đời con là dứt dòng à? Mẹ nghiệp gì mà khổ thế này?”
Vừa khóc vừa , rồi lại chằm chằm vào tôi.
Rõ ràng là đang chờ tôi tự mình lời ly hôn.
“Tôi cũng thấy mẹ đúng, sống cả đời mà không có con thì sao .”
Trong ánh mắt mong đợi của Lục Tự và mẹ chồng, tôi từ tốn tiếp:
“Hay là chúng ta uống thuốc Bắc điều dưỡng cơ thể đi, biết đâu một năm rưỡi sau sẽ có kết quả.”
Đọc tiếp
Bạn thấy sao?