Khi Đối Tác Trở [...] – Chương 1

Chồng tôi phải lòng thư ký hậu đậu.

Không biết dùng máy in, không biết đặt khách sạn, đến chuyện cũng không biết lựa lời, suốt ngày phật lòng đối tác.

Vậy mà Thẩm Nhược An lại khen ta dễ thương, thẳng thắn, không màu mè.

Trong lần ăn tối cuối cùng của chúng tôi, lại một lần nữa đứng ra bảo vệ Lâm Nhuyễn Nhuyễn.

Tôi nhẹ nhàng đặt dao nĩa xuống, bình tĩnh :

“Ly hôn đi.”

Anh sững người một lúc, không từ chối.

Thậm chí còn vì muốn bảo vệ danh tiếng cho ta, Thẩm Nhược An với bên ngoài rằng tôi không giữ đạo vợ chồng, khiến cảm rạn nứt.

Tôi đau đến tận tim, chọn cách ra nước ngoài du học.

Ngày trở về, tôi gặp lại trong một buổi tiệc tụ họp giới thượng lưu.

Anh bây giờ, khác xa với Thẩm Nhược An năm xưa – người từng không chút do dự bỏ rơi tôi để chọn lấy người mới.

Anh cau mày, thấp giọng quát người phụ nữ cứ bám theo mình, trong mắt chỉ còn sự lạnh lùng:

“Cô đi theo tôi gì? Mấy nơi như thế này, loại ngốc như cũng dám đến sao?”

Tôi không ngờ lần nữa gặp lại Thẩm Nhược An lại là trong hoàn cảnh thế này.

Ngày xưa nàng hậu đậu Lâm Nhuyễn Nhuyễn mà chọn ly hôn với tôi.

Nhưng bây giờ , lại chẳng có vẻ gì là đang sống tốt.

Không biết ai đã truyền tin tôi sắp về nước.

Chỉ biết là ngay khi tôi vừa đáp xuống sân bay, đã nhận một đống lời mời dự tiệc từ bè.

Sáu năm trước, từ ly hôn đến xuất ngoại, mọi thứ diễn ra quá nhanh, tôi cũng rời đi quá vội.

Bạn bè tôi ôm đầy bụng thắc mắc, mà chưa kịp hỏi.

Lần này cuối cùng cũng bắt cơ hội.

Vừa xuống máy bay đã bị các ấy kéo thẳng đến nơi tụ họp.

Không ngờ vừa bước vào khách sạn tổ chức tiệc, đã đụng ngay Thẩm Nhược An và Lâm Nhuyễn Nhuyễn.

So với sáu năm trước, Thẩm Nhược An trông tiều tụy hơn hẳn, khóe mắt còn ánh lên chút bực dọc.

Lâm Nhuyễn Nhuyễn thì mặt đã tròn trịa hơn trước, so với gương mặt baby-face của năm đó, giờ đúng là tròn thêm cả một vòng.

Bụng lớn vượt mặt, vẻ mặt tủi thân đi sau Thẩm Nhược An.

“Cô đi theo tôi gì? Mấy dịp như thế này, loại ngốc như cũng dám xuất hiện sao?”

“Cô nhất định phải khiến nhà họ Thẩm sụp đổ mới cam lòng à?”

Vừa dứt câu, tôi đúng lúc bước vào sảnh khách sạn và bắt gặp cảnh tượng này.

Lâm Nhuyễn Nhuyễn hậm hực một câu:

“Là do họ nhỏ nhen, chỉ vì một câu mà chấp nhặt với em.”

Nghe đến đây, dù biết là không nên, tôi vẫn không nhịn mà bật thành tiếng.

Thẩm Nhược An, vừa rồi còn mặt đầy chán ghét, bỗng quay đầu lại thấy tôi.

Ánh mắt sáng bừng, ngạc nhiên rồi lập tức vui vẻ chào hỏi:

“Duệ Ninh, em thật sự về nước rồi à?”

“Lúc đầu nghe Trí Hào em về, còn tưởng lại là tin đồn nhảm ở đâu đó.”

Tôi bình thản, không trả lời .

Chỉ liếc bụng bầu của Lâm Nhuyễn Nhuyễn, mỉm chúc mừng:

“Phu nhân nhà họ Thẩm có thai rồi à? Chúc mừng nhé.”

Thẩm Nhược An lập tức mím môi, bước lên một bước như định chắn tầm mắt tôi khỏi bụng ta.

Còn Lâm Nhuyễn Nhuyễn thì lập tức siết chặt tay Thẩm Nhược An, ra vẻ chiếm hữu, ánh mắt sắc bén trừng tôi.

“Tống Duệ Ninh, đã rời đi sáu năm rồi, còn quay về gì?”

“Tôi cho biết, tôi sẽ không nhường Nhược An cho đâu!”

Giọng điệu coi tôi là địch khiến tôi nhíu mày khó chịu.

Tôi lạnh giọng mỉa mai:

“Thư ký Lâm vẫn như trước nhỉ, chuyện thẳng thắn ghê, chẳng sợ đắc tội với ai cả.”

Cô ta lại tưởng tôi đang khen mình.

Ngay lập tức ngẩng cao đầu đầy tự hào, mặt hớn hở như thể vừa trao huân chương.

Nhưng bên cạnh, Thẩm Nhược An đã tối sầm mặt, giọng trầm hẳn xuống quát ta:

“Cô im lặng một chút không? Đây là chuyện giữa tôi và Duệ Ninh, đến lượt xen vào sao?”

Lâm Nhuyễn Nhuyễn lập tức mím môi im bặt, nước mắt nơi khóe mắt suýt nữa thì rơi xuống.

Cô ta không dám cãi lại Thẩm Nhược An, chỉ biết dùng ánh mắt đầy oán hận trừng trừng tôi, cắn răng như thể hận tôi đến tận xương tủy.

Tôi khá bất ngờ với thái độ của Thẩm Nhược An bây giờ.

Rõ ràng sáu năm trước, kiểu người như Lâm Nhuyễn Nhuyễn chính là bảo bối trong lòng .

Không khen ngợi thì thôi, ai ngờ giờ lại nỡ lòng trách mắng thẳng mặt như thế.

Sáu năm trước, khi Lâm Nhuyễn Nhuyễn vẫn là thư ký của Thẩm Nhược An, lần đầu tôi gặp ta đã đủ khiến tôi tức nghẹn.

Không đến chuyện tôi và Thẩm Nhược An là vợ chồng, thời điểm đó hai công ty chúng tôi còn đang hợp tác ăn.

Bảo ta in bản hợp đồng, ta lần lữa mãi, đến cuối cùng mới biết là chẳng biết dùng máy in.

Tối hôm đó, tôi kể lại chuyện với Thẩm Nhược An, nghi ngờ khả năng chọn thư ký của .

Không ngờ lại nở nụ , như vừa nghĩ đến điều gì vui vẻ, ánh mắt tràn đầy cưng chiều.

“Con ngốc đó là đấy, không sao cả.”

Nói rồi, còn đưa ánh mắt trách móc về phía tôi:

“Công ty có biết bao nhiêu người biết dùng máy in, sao em cứ phải bắt Nhuyễn Nhuyễn in hợp đồng?”

Lúc đó tôi thực sự sững sờ.

Đó là lần đầu tiên trách tôi… vì một người phụ nữ khác.

“Duệ Ninh em đến rồi à? Ơ, Nhược An, cũng tới?”

“Cả hai người đứng ngoài ? Mau vào đi, thiếu mỗi hai người là tiệc bắt đầu rồi!”

Đúng lúc ấy, một người xuất hiện vỡ không khí gượng gạo giữa tôi và Thẩm Nhược An.

Tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Ở cạnh Thẩm Nhược An, tôi luôn cảm thấy khó chịu không yên.

Vào đến phòng tiệc, mọi người thấy tôi đi cùng Thẩm Nhược An và Lâm Nhuyễn Nhuyễn thì đều sững lại một chút.

Không khí bỗng chốc lặng ngắt như tờ. Cuối cùng, tôi chủ vỡ sự im lặng:

“Vừa gặp vợ chồng tổng giám đốc Thẩm ở ngoài, mọi người đừng hiểu lầm nhé.”

Nói xong, cả phòng liền xôn xao bàn tán.

Thẩm Nhược An cúi đầu, thấy tôi vội vàng cắt đứt liên quan với , ánh mắt lập tức trở nên khó đoán.

Một vài thân của tôi liền trêu ghẹo:

“Tổng giám đốc Thẩm bận rộn thế mà hôm nay cũng có mặt, sáu năm nay có khi mới thấy một lần, không biết hôm nay vinh dự tới đây là vì ai nhỉ?”

Câu vừa dứt, Lâm Nhuyễn Nhuyễn liền không vui, lập tức phản pháo:

“Dù là vì ai, cũng tuyệt đối không phải vì chị đâu.”

Không khí lập tức ngượng ngùng, cả phòng lại im lặng.

Mặt thân tôi đen sì lại.

Tôi kéo tay ấy, ánh mắt không vui về phía Thẩm Nhược An:

“Tổng giám đốc Thẩm, hôm nay là ngày tôi trở về nước, nếu đến đây để chuyện thì ơn dẫn phu nhân quý giá của rời khỏi đây ngay đi.”

Mọi người trong đây đều thuộc cùng một giới, chẳng ai muốn vì một người EQ thấp như Lâm Nhuyễn Nhuyễn mà phải khó xử.

Thẩm Nhược An lập tức lườm Lâm Nhuyễn Nhuyễn một cái đầy tức giận, sau đó nghiêm túc quay sang tôi:

“Duệ Ninh, sáu năm trước là lỗi của . Những năm qua luôn nợ em một lời xin lỗi. Hôm nay em trở về, chỉ muốn chân thành một câu… xin lỗi.”

Tôi nhướng mày, nhẹ nhàng né tránh bàn tay đang vươn ra.

“Lời xin lỗi tôi nhận rồi. Vậy giờ tổng giám đốc Thẩm có thể đưa phu nhân của mình rời đi chưa?”

“Dù gì bụng ấy cũng to thế kia, lỡ có chuyện gì xảy ra, chúng tôi cũng khó ăn với người khác.”

Lời vừa dứt, đã nghe thấy giọng không vui của Lâm Nhuyễn Nhuyễn vang lên:

“Đi thì đi! Ai thèm ở lại cái nơi này!”

Vừa vừa kéo tay Thẩm Nhược An, định rời đi.

Trên người ta đeo đầy đồ hiệu, từ đầu đến chân đều lấp lánh chói mắt, mà hành lại như bé con đang giận dỗi, khiến ai vào cũng thấy chướng mắt.

Cô ta cứ như không thấy gương mặt ngày càng u ám của Thẩm Nhược An, vẫn chu môi tỏ vẻ không vui.

Mãi một lúc sau, Thẩm Nhược An mới hít sâu một hơi, mở miệng :

“Hôm nay tâm trạng Nhuyễn Nhuyễn không tốt, nếu lỡ mất lòng mọi người thì xin lỗi nhé.”

“Đợi hôm nào ấy ổn định hơn, tôi sẽ bảo ấy đặt khách sạn, mời mọi người đến xin lỗi đàng hoàng. Duệ Ninh, lúc đó em nhất định phải đến đấy!”

Tôi bật khẽ, hỏi ngược lại:

“Giờ biết đặt khách sạn rồi à?”

Câu khiến gương mặt Thẩm Nhược An lập tức trở nên lúng túng.

Chuyện là sáu năm trước, có một lần phải đi công tác gấp.

Thẩm Nhược An cùng Lâm Nhuyễn Nhuyễn đi trước để đàm phán hợp tác ở một thành phố khác.

Vì công việc nên tôi phải đi sau một ngày, đã dặn đặt giúp tôi một phòng cùng khách sạn với họ.

Kết quả khi tôi đến nơi, khách sạn báo đã hết phòng, và không hề có bất kỳ thông tin đặt phòng nào cho tôi.

Khi tôi hỏi lại Thẩm Nhược An, thì Lâm Nhuyễn Nhuyễn ngẩng mặt trả lời rất hùng hồn rằng ta không biết đặt phòng.

Hôm đó tôi tức đến mức ném luôn ly trà trong tay xuống đất.

“Không biết đặt khách sạn thì không thể học à? Không học thì không thể với lễ tân một tiếng à?”

“Thẩm Nhược An, nuôi kiểu thư ký này để gì?”

Lâm Nhuyễn Nhuyễn đứng đó vừa khóc vừa không nghĩ mọi chuyện lại phức tạp như .

Bộ dạng “lệ rơi như mưa” ấy khiến đau lòng vô cùng.

Anh bước lên một bước, chắn trước mặt ta, quát tôi:

“Tống Duệ Ninh, em điên rồi đúng không? Chỉ là một phòng khách sạn, em định dùng nước nóng tạt người đấy à?!”

Tôi thật sự không hiểu vì sao Thẩm Nhược An lại bảo vệ một người như .

Rõ ràng sai là ta mà!

“Thẩm Nhược An, chỉ là một căn phòng? Thế định để tôi ngủ ở đâu đêm nay? Công viên? Hay ga tàu?”

“Anh biết rõ tôi đã chuẩn bị bao nhiêu công sức cho buổi đàm phán ngày mai. Nếu đêm nay không ngủ , ngày mai không thành công, ai sẽ chịu trách nhiệm?”

Anh trừng mắt tôi, giọng lạnh như băng:

“Đó là vấn đề của em. Đừng mong đổ hết lỗi lên đầu Nhuyễn Nhuyễn!”

Mặt tôi lập tức tái đi. Nghĩ mãi cũng không ngờ lại bảo vệ ta đến mức này.

Cuối cùng, tôi giận dữ bỏ đi.

Chương 2 ở đây nha:

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...