Khi Đô Thị Gặp [...] – Chương 9

Không biết ai đào thông tin:

【Đại gia gì chứ, ấy chính là Lục Thừa Tiêu! Thanh niên ưu tú của thành phố, doanh nhân nộp thuế lớn!】

【Hóng hớt tí, chẳng phải đây là học trưởng của chúng ta sao? Mấy người bảo ấy không có học thức, mở mắt to ra mà xem, người ta là thạc sĩ danh giá, từng là tác giả của nhiều bài báo SCI đấy!】

【Là dân làng Lục Gia đây! Mấy bà cụ bảo vệ ấy như ấy đã tốt nghiệp xong liền quay về quê trồng trọt, giúp đỡ dân làng giàu! Anh ấy có bao nhiêu doanh nghiệp, đã tạo công ăn việc cho bao nhiêu người! Đối với chúng tôi, ấy là hùng!】

【Đúng ! Trước đây chúng tôi phải sống nhờ vào thời tiết, đất đai khô cằn, thu nhập bấp bênh. Anh ấy có thể một công việc nhàn hạ, lương cao, lại chọn trở về quê, phát triển nông nghiệp hiện đại, biến hoang mạc thành ốc đảo!】

【Anh ấy có tiền có quyền không ở thành phố mua biệt thự, không chạy theo xe sang, mà ngày ngày vẫn mặc đồ bình dân, cặm cụi trong ruộng đồng. Ai dám chê bai ấy, tôi chửi chết!】

Nhìn những bình luận ấy, tôi không hiểu sao mắt lại cay xè.

Đột nhiên nhớ lại trước khi kết hôn, tôi đã vô cùng phản đối, còn giận dữ vì ba tôi chọn gả tôi cho một người nông.

Nhưng ba tôi chỉ :

“Người khác là thương nhân đầu cơ, còn cậu ấy đang việc lớn có ích cho nước nhà.”

Giờ đây, cuối cùng tôi cũng hiểu ý nghĩa của những lời đó.

27

Sau khi tham gia chương trình, Từ Doanh bị phanh phui hàng loạt bê bối, hình tượng sụp đổ trong một đêm.

Người hâm mộ đồng loạt quay lưng, các nhãn hàng cắt hợp đồng, bộ phim mới cũng bị hoãn vô thời hạn.

Hàn Vi cũng không tránh khỏi liên lụy. Đối diện với truyền thông, hắn khóc lóc thảm thiết:

“Tôi không còn cách nào khác… Chuyện tôi không công khai mối quan hệ với Hứa Chi trước đây là điều tôi hối hận nhất trong đời…”

Tôi hắn nhạt, cảm thấy thật sự mất mặt.

“Anh có thể chửi tôi, có thể bôi nhọ tôi, ơn, đừng tôi từng nữa không? Tôi không chịu nổi cái nhục này…”

Có những người, chỉ cần từng qua lại một lần cũng đã đủ khiến mình không ngẩng đầu lên nổi.

Lần tiếp theo tôi gặp lại Từ Doanh, là trong một bữa tiệc ngành giải trí.

Cô ta đang nịnh bợ một đạo diễn, cố gắng lấy lòng.

Những người từng xu nịnh ta giờ đây đã đổi thái độ hoàn toàn.

Tôi nghe loáng thoáng có người cợt:

“Nghe ta phải chiều chuộng đạo diễn đó đủ kiểu mới có cơ hội quay lại.”

Tôi lướt qua ta, khẽ liếc một cái, không gì.

Nhưng Từ Doanh lại lạnh lùng :

“Hứa Chi, giẫm tôi dưới chân, hả hê lắm phải không?”

“Nói thật, tôi chưa bao giờ muốn với .”

“Tại sao tôi xinh đẹp hơn, nỗ lực hơn, lại chẳng thể thắng nổi ? Tôi không cam tâm.”

“Khi còn đi học, rõ ràng là tôi thích Hàn Vi, hắn lại lợi dụng tôi để tiếp cận .”

“Cô tốt nghiệp liền mời đóng vai chính, còn tôi chỉ có thể nhờ bố thí cho một vai nha hoàn.”

“Tôi không có chỗ dựa, chỉ có thể tự mình cố gắng từng chút một. Những gì tôi có , biết tôi đã đánh đổi những gì không?”

“Còn thì sao? Chỉ nhờ vào vận may, lấy Lục Thừa Tiêu, mới có ngày hôm nay!”

Tôi bình tĩnh ta, không tức giận mà lại bật :

“Từ Doanh, năm thứ hai sau khi tốt nghiệp, vào phòng của tên chế tác kia, tôi đều biết.”

Mặt ta lập tức tái mét.

“Tại sao tôi không vạch trần ?”

“Bởi vì đó là lựa chọn của , tôi không muốn đứng trên đạo đức để phán xét người khác.”

“Chỉ là từ khoảnh khắc đó, tôi đã hiểu, chúng ta không thể nữa.”

“Cô đúng, tôi may mắn hơn .”

“Vì những kẻ có tâm thuật bất chính, sẽ chẳng bao giờ gặp may mắn.”

28

Mọi chuyện lắng xuống, cư dân mạng lại bắt đầu giục tôi cập nhật tin tức.

Lúc hoa hồng trong vườn nở rộ, tôi mở một buổi livestream.

Cả khu vườn như một biển hoa rực rỡ, bên ngoài gió thu lạnh lẽo, trong này tràn ngập sắc màu và hương thơm.

Lục Thừa Tiêu đang cùng các bác nông dân bận rộn chăm sóc vườn.

Trong livestream, bình luận liên tục tràn ngập:

【Trời ơi, nơi này như tiên cảnh!】

【Có thể gửi vị trí không? Tôi muốn đến check-in quá!】

【Không ngờ đất đai ở Lục Gia Trang lại có thể trồng hoa hồng. Anh rể lợi quá, không hổ danh đại thần ngành nông nghiệp!】

Tôi đi loanh quanh trong vườn, ngắm nghía đủ loại hoa.

Lục Thừa Tiêu ở bên nhắc nhở:

“Đừng chạm vào, có gai đấy. Em thích bông nào, cắt cho.”

Tôi đứng giữa vườn, hoa nở rộ khắp nơi, do dự không biết chọn bông nào.

“Cho em một cành Cam Barbie.”

“Thêm một cành Lạc Thần.”

“Wow, bên này còn có cả hoa hồng xanh nữa!”

Chỉ chốc lát sau, trong tay tôi đã ôm đầy hoa.

Tôi quay lại hỏi :

“Mọi người rất tò mò, sao có thể trồng hoa hồng đẹp thế này?”

Anh điềm nhiên trả lời trong lúc gỡ gai trên cành hoa:

“Đây là giống lai tạo mới nhất năm nay, khả năng chịu hạn cao, chống rét tốt, hoa to hơn bình thường.”

Bình luận lại sôi nổi:

【Chị Chi ơi, mở bán đi! Tôi muốn mua!】

【Chị treo link bán hàng đi! Chúng tôi muốn ủng hộ sản phẩm của rể!】

【Chị có bán gì cũng ! Tôi sẵn sàng mua cả thuốc trừ sâu để tặng cho trai cũ luôn!】

Nhìn loạt bình luận đó, tôi quay sang hỏi :

“Này, có cần em livestream bán hàng không?”

Anh hơi sững lại, rồi đáp nhẹ nhàng:

“Không cần, đó không phải là việc em nên .”

Tôi chớp mắt:

“Vậy em nên gì?”

Anh , xoa đầu tôi:

“Đếm tiền.”

Bình luận ngay lập tức bùng nổ:

【Tôi vừa bị nhét một miếng cơm chó…】

【Khoảnh khắc xoa đầu này quá đỉnh! Anh ấy thương chị Chi đến phát ngọt!】

【Tình chân thực mới là tuyệt nhất!】

【Khoảng cách chiều cao này, cảm giác chỉ cần một tay là rể có thể bế bổng chị Chi lên luôn ấy!】

【Mô típ minh tinh kiêu kỳ x nông dân bá đạo, có tiểu thuyết nào giống không? Tôi muốn đọc gấp!】

29

Sau khi bận rộn xong công việc, Lục Thừa Tiêu đưa tôi về nhà ba mẹ.

Lần đầu tiên, ba tôi cuối cùng cũng hài lòng về tôi:

“Nghệ thuật phải gắn liền với đời sống, nhân dân mới thích.”

Sau đó, ông lại nghiêm túc dạy bảo:

“Lao là vinh quang nhất.”

Nghe tin Lục Thừa Tiêu ở đây, không ít người tìm đến, trong đó có cả những người từng coi thường ngày trước.

Giờ đây, thái độ của họ hoàn toàn thay đổi:

“Sư muội, Thừa Tiêu có rảnh không? Tôi có một dự án, muốn bàn bạc hợp tác với cậu ấy.”

Tôi đáp:

“Anh ấy à, có vẻ bây giờ thực sự không rảnh đâu.”

Lúc này, đang ở vườn sau, tỉa cành nho, chuẩn bị biện pháp chống rét.

Vẫn là dáng vẻ trầm ổn năm nào—thẳng lưng, điềm tĩnh, không hề tỏ ra kiêu ngạo hay vồn vã.

Mẹ tôi đứng bên cạnh, liên tục tấm tắc khen ngợi:

“Ôi trời, Hứa Chi, con xem Thừa Tiêu kìa, thật là giỏi giang.”

Tôi có chút tự hào, vô thức gật đầu:

“Anh ấy đúng là rất giỏi.”

Anh ngẩng đầu tôi, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ đầy ẩn ý.

Tôi lập tức đỏ mặt, đưa tay nhéo cánh tay một cái:

“Em chỉ theo nghĩa đen thôi, đừng có nghĩ lung tung.”

Sau khi kết hôn, tôi dành phần lớn thời gian ở nông thôn, tận hưởng sự tự do.

Hiếm khi nhận phim, chỉ khi gặp một kịch bản thực sự thích, tôi mới quay lại màn ảnh.

Không ngờ lần đó, tôi lại bất ngờ nhận một giải thưởng danh giá.

Hôm ấy, khi tôi bước lên sân khấu nhận giải, vô xuống khán đài—

Anh mặc một bộ vest may đo cẩn thận, ngồi ngay hàng ghế khách mời, ánh mắt chăm dõi theo tôi.

Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy tim mình như bỏ lỡ một nhịp.

Quá mức nổi bật rồi.

Sau này, bộ vest này chỉ có thể mặc khi ở bên tôi thôi.

Máy quay liên tục lia đến .

MC trêu chọc tôi:

“Chúng tôi thấy chồng của Hứa Chi cũng có mặt tại sự kiện hôm nay.”

“Bạn có thể dùng một câu để miêu tả ấy không?”

Tôi khẽ mỉm , cầm chặt chiếc cúp trong tay, dịu dàng đáp:

“Anh ấy à… là người trồng hoa hồng giữa sa mạc.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...