Cô ta không ngờ tôi lại bình thản như , vì tin tưởng vào hệ thống, ta vẫn rất đắc ý, tiếp tục diễn màn “trà xanh”.
“Hứa Thư Ngôn, thi cử là chuyện công bằng, ai có năng lực thì người đó thắng. Cậu đừng ghen tị với tôi như thế.”
“Tôi tốt là do tôi chăm chỉ. Mong cậu đừng cố nhắm vào tôi nữa.”
Vừa ta vừa chớp mắt, giả vờ đỏ hoe mắt như sắp khóc, còn nâng tay lau khóe mắt.
Thế là mọi người đều quay sang tôi như thể tôi là kẻ xấu đang bắt nạt người khác.
Giáo viên chủ nhiệm cũng nhíu mày, dịu giọng khuyên tôi:
“Hứa Thư Ngôn, em cũng không cần phải quá gay gắt. Lục Khả Lâm lần này rất có khả năng thi vượt phong độ, bé cũng có hy vọng trở thành thủ khoa mà.”
Trần Lạc Thư còn trực tiếp đứng dậy bênh vực ta.
Cậu ta sải bước đến, tát tôi một cái rõ đau rồi gằn giọng:
“Hứa Thư Ngôn, ai cho cậu bắt nạt Khả Lâm hả?!”
“Cậu Khả Lâm khóc rồi đấy, mau xin lỗi ấy đi!”
Tôi đưa tay ôm lấy bên má nóng rát vừa bị tát, liếc thấy khóe môi Lục Khả Lâm đang nhếch lên đầy đắc ý.
Thấy tôi không gì, Trần Lạc Thư liền giơ tay định túm cổ áo tôi kéo lại bắt tôi xin lỗi.
Tôi nhanh tay né tránh, rồi giận dữ phản pháo:
“Trần Lạc Thư, đồ vô dụng đứng bét lớp, đánh con là thứ duy nhất mày giỏi sao?”
Trần Lạc Thư kỵ nhất là bị mình học dốt. Cậu ta lập tức nổi điên, vác luôn cái ghế bên cạnh định đập vào tôi.
May mà giáo viên và mấy lãnh đạo nhà trường kịp lao lên can ngăn, vội vã khuyên Trần Lạc Thư bình tĩnh lại.
Lục Khả Lâm lúc này cũng từ trên sân khấu bước xuống, bộ đáng thương đi “người hòa giải”.
Cô ta nắm lấy tay tôi, ra vẻ chân thành:
“Thư Ngôn à, Lạc Thư chỉ vì quá lo cho mình nên mới thế.”
“Nhưng mà… là cậu bắt nạt mình trước đó.”
Tôi cạn lời.
Tôi chỉ sự thật thôi mà.
Vả lại là ta khiêu khích trước, tôi phản pháo lại thì sao?
Nhưng tôi cũng chẳng thèm tranh luận với kẻ không hiểu tiếng người.
Tôi phớt lờ ta, quay sang cầu Trần Lạc Thư xin lỗi tôi.
Không ngờ ta chẳng những không xin lỗi, mà còn gào lên:
“Hứa Thư Ngôn, mơ đi, đừng tưởng tôi sẽ xin lỗi !”
Thấy ta vẫn gào thét, tôi không nhịn nữa, giơ tay tát trả một cái thật mạnh.
Tôi dùng hết sức, Trần Lạc Thư trợn tròn mắt vì choáng váng.
Tôi lạnh lùng : “Trả lại cho .”
Trần Lạc Thư tức đến nghiến răng, còn Lục Khả Lâm thì xót xa sờ vào má ta đang đỏ bừng vì cái tát của tôi.
Hai người họ chàng ý thiếp, mà cứ tưởng họ mới là một đôi thật sự.
Mà cũng đúng thôi, Trần Lạc Thư vốn là kẻ gió chiều nào theo chiều ấy, còn Lục Khả Lâm thì suốt ngày rình cơ hội để chen vào. Ngày nào họ cũng dính lấy nhau như đôi chim chuột.
Lục Khả Lâm tức tối tôi chằm chằm:
“Hứa Thư Ngôn, cậu dám ra tay sao? Anh Lạc Thư là trai cậu đó!”
Tôi trừng mắt, khinh bỉ đáp: “Không biết còn tưởng cậu mới là ta ấy.”
Mặt Lục Khả Lâm hơi biến sắc.
“Cậu đừng có bậy! Rõ ràng là cậu bắt nạt tôi trước!”
“Tôi thật không ngờ cậu lại đố kỵ đến mức ấy… Thôi , cùng lắm tôi nhường suất Thanh Hoa cho cậu là chứ gì!”
Tôi bật thành tiếng:
“Tôi còn lâu mới cần phải “nhường”. Với lại, có cái mẹ gì mà đòi nhường?”
Nói xong tôi dứt khoát quay lưng bước thẳng ra góc xa nhất, tránh xa khỏi hai kẻ điên kia càng nhiều càng tốt.
Không lâu sau, đến giờ công bố điểm.
Lục Khả Lâm hớn hở bước lên sân khấu, mở máy chiếu, tự tin đứng thẳng người, mắt dán chặt vào màn hình.
Cô ta nhập số báo danh, gõ mật khẩu.
“Đến lúc chứng kiến kỳ tích rồi—”
Nhưng ngay giây tiếp theo, nội dung hiện lên trên màn chiếu khiến cả khán phòng sững sờ, Lục Khả Lâm thì trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi!!!
Lãnh đạo nhà trường kinh hô:
“Không thể nào!”
Cô chủ nhiệm lau kính liên tục, lắp bắp:
“Sao lại thế này? Chắc là lỗi hệ thống rồi chứ?”
Vì điểm của Lục Khả Lâm hiện lên là: 1460 điểm.
Toàn trường như thể vừa chứng kiến một điều không tưởng, ai nấy đều trố mắt nhau.
Không khí trở nên hỗn loạn.
Bạn thấy sao?