17.
Kết quả cuộc thi sẽ công bố cùng ngày.
Tôi và Mạnh Hàng đã giành huy chương vàng.
Là nhóm có số điểm cao nhất trong số tất cả các thí sinh lọt vào vòng chung kết.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì Mạnh Hàng đã lao đến ôm chặt lấy tôi.
“A Lê, chúng ta rồi!”
“Ước mơ…” ấy ngốc nghếch: “Ước mơ của chúng ta, hôm nay cuối cùng cũng trở thành sự thật rồi.”
Vào khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy trái tim mình đang đập một cách nhiệt liệt và chân thành ở bên trong lồng ngực.
Là cảm giác đã rất lâu tôi chưa từng có.
Vì đây là cuộc thi khiêu vũ cổ điển quốc tế đầu tiên tổ chức trong nước nên hiện trường có rất nhiều phóng viên.
Sau lễ trao giải, tôi và Mạnh Hàng bị bao vây bởi vô số micro và máy ảnh.
Hầu hết các câu hỏi đều xoay quanh cuộc đời sự nghiệp của hai chúng tôi.
Nào là lịch tập luyện, tiết mục khiêu vũ, rồi lại đến phong cách vân vân mây mây
Bỗng dưng.
Một chiếc micrô chen lên.
Còn hỏi một vấn đề vô cùng nhiều chuyện-
“Nghe hai người là người ?”
Bầu không khí tại hiện trường im lặng trong giây lát.
Tôi và Mạnh Hàng quay sang nhau.
Các phóng viên khác xoa xoa tay, vẻ mặt mong đợi câu trả lời.
Tôi gãi đầu, suy nghĩ một lát.
Giới truyền thông đã hiểu lầm, có thể là do lời nhận xét của ban giám khảo sau khi tôi và Mạnh Hàng biểu diễn xong.
“Đây là màn trình diễn tiết mục khiêu vũ ấn tượng nhất mà tôi từng xem trong những năm gần đây với tư cách là giám khảo khiêu vũ chuyên nghiệp.”
“Động tác cực kỳ hoàn mỹ, không một chút khuyết điểm.”
“Đặc biệt là ở cảnh cuối cùng, biểu hiện cảm của vũ công nữ vô cùng xuất sắc, vừa kiềm chế vừa lắng đọng.” Ban giám khảo mỉm : “Hai có khi nào thực sự là một cặp không?”
18.
Chỉ có một câu như , hiểu lầm đã kéo đến.
Tôi mở miệng, vừa định giải thích thì đột nhiên có phóng viên : “A, đó không phải là thiếu gia nhà họ Sầm, Sầm Sơ sao?”
Vô số người đồng loạt về hướng đó.
Đúng là ta.
Cùng với hai người trợ lý.
Có lẽ quan hệ của ta với giới truyền thông vẫn luôn không tồi, nên khi thấy ta đi về phía này, mọi người đều tự tránh ra.
“Chúc mừng em nhé Ôn Lê, ước mơ của em cuối cùng cũng thực hiện.”
Anh ta đứng trước mặt tôi và trao cho tôi bó hoa hồng đỏ đang cầm trên tay.
Mới mấy ngày không gặp mà trạng thái của Sầm Sơ có vẻ không tốt.
Anh ta mặc một bộ vest màu xám, dáng người vẫn thẳng tắp như cũ.
Hai gò má dường như gầy hơn, dưới mắt còn có một quầng thâm nhàn nhạt.
Tôi không ngờ lại gặp ta ở đây.
Nhưng dù sao thì đây là nơi công cộng, cũng không thể nào đuổi người ta đi.
Chỉ đành đưa tay nhận lấy.
Phóng viên bên cạnh lập tức xông tới, vội vàng đưa ra câu hỏi như bắt chủ đề nóng:
“Anh Sầm, và Ôn chắc là có liên lạc với nhau đúng không? Cô Ôn đã ở nước ngoài nhiều năm, mà cảm của hai người xem ra vẫn rất tốt.”
Sầm Sơ tôi không chớp mắt.
Tôi không biết là ta đang trả lời câu hỏi của phóng viên hay là đang với tôi.
“Đúng, nhiều năm rồi, tôi vẫn luôn đi tìm em ấy.”
“Ôn Lê, trước đây đã sai.”
“Anh thực sự xin lỗi em.”
Đôi mắt nóng rực của Sầm Sơ khiến tôi cảm thấy không thoải mái lắm.
Tôi cúi đầu xuống.
Bên trong bó hoa hồng ta mang đến có một chiếc hộp nhỏ.
Tôi thờ ơ lấy nó ra.
Là màu đỏ nhung, thiết kế rất tinh xảo.
Tôi cũng không nghĩ nhiều, thuận tay mở hộp.
Bên trong là một chiếc nhẫn kim cương tuyệt đẹp.
Đám đông xung quanh yên lặng trong giây lát rồi đồng loạt cảm thán.
“Ôi mẹ ơi, tôi sắp chứng kiến một màn cầu hôn ư?”
Một phóng viên nam cầm máy quay phim trực tiếp hét lên.
Tôi bình tĩnh phân tích rằng tôi và Sầm Sơ đã chia tay từ lâu.
Anh ta tặng tôi nhẫn kim cương, loại hành vi này rất có vấn đề.
Tôi trực tiếp cầm lấy chiếc nhẫn rồi đưa tới trước mặt ta.
“Đồ của bị rơi, trả lại cho …”
“Không phải bị rơi!” Sầm Sơ vội vàng ngắt lời tôi.
Hầu kết ta cuộn lên cuộn xuống như thể đang đắn đo, cúng giống như đang lấy dũng khí.
Cuối cùng ta mở miệng, cẩn thận thăm dò: “Ôn Lê, trước đây chúng ta có hôn ước với nhau.”
“Bây giờ muốn, sửa chữa sai lầm của mình.”
Giọng điệu và vẻ mặt trịnh trọng của Sầm Sơ giống như đang cầu hôn tôi.
Nhưng kỳ lạ là, tôi không cảm thấy có một chút lãng mạn nào cả.
Chỉ thấy phiền phức.
Tôi tiến lên hai bước, trực tiếp túm lấy cổ tay Sầm Sơ rồi đặt nhẫn vào tay ta.
“Trả lại cho , tôi không cần.”
“Chúng ta không thân, tặng nhẫn cho nhau thực sự là không cần thiết.”
19.
Ánh đèn flash chớp tắt không ngừng.
Những phóng viên đứng vây xung quanh vẻ mặt giống như đang xem kịch hay, phút trước còn lặng ngắt như tờ, bây giờ lại ồn ào như ong vỡ tổ.
Người nào người nấy chen lấn kiễng chân giơ micro lên.
“Ôi trời, cầu hôn thật à?”
“Kết BE hả?”
“Nên trong lần phỏng vấn trước Ôn Lê không thân, không lẽ là thật sự không thân?”
“Nhưng Sầm Sơ không giống như mà!”
“Càng càng thấy giống là Sầm Sơ đang đơn phương theo đuổi… mà, có ổn không nhỉ?”
Những lời bàn tán càng ngày càng nhiều.
Nhưng Sầm Sơ dường như không quan tâm.
Anh ta cúi đầu, chằm chằm vào chiếc nhẫn trên tay.
Tôi nghĩ, nếu là tôi của 5 năm trước thì có lẽ sẽ rất hạnh phúc khi người mình cầu hôn dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người.
Nhưng bây giờ.
Mọi thứ dường như đang đi ngược lại.
Những ngón tay của ta không ngừng run lên, dáng người dưới ánh đèn flash bỗng chốc trở nên trơ trọi lẻ loi giữa hội trường rộng lớn.
Nhưng tôi đã không còn tâm trạng để an ủi ta nữa.
Có lẽ là thấy Sầm Sơ quá thảm nên các phóng viên cuối cùng cũng ngừng phỏng vấn.
Có người đánh trống lảng sang chủ đề khác: “À phải rồi, trước khi Sầm tới chúng ta phỏng vấn đến đâu rồi nhỉ?”
“Ờ thì….”
“Hình như là đang đến mối quan hệ giữa Ôn Lê và nhảy của ấy, Mạnh Hàng…”
Có lẽ là cảm thấy chủ đề này lại càng thọc thêm cho Sầm Sơ một nhát nên giọng điệu của đám phóng viên cũng dần dần trầm xuống.
Nhưng vẫn có một kẻ không sợ lớn chuyện, đám đông vừa dứt lời đã giơ micro tới trước mặt Mạnh Hàng.
Khi nãy tôi và Sầm Sơ còn đang lôi kéo nhau thì ấy vẫn luôn không gì, chỉ lặng lẽ đứng tôi.
Cho đến khi nghe thấy tên mình nhắc tới.
Anh nhếch môi, lại lộ ra nụ vui tươi hớn hở đó.
Không xong, tôi có một dự cảm không lành.
Anh chàng này không biết lại muốn bày trò gì đây.
Quả nhiên.
“Ha ha, sao các biết là tôi đang theo đuổi A Lê ?”
“Mặc dù tạm thời vẫn chưa thành công.”
“Nhưng tôi ở gần ấy, có lợi thế nhất.”
Bạn thấy sao?