13.
Sầm Sơ suy sụp tinh thần ngồi trên ghế như thể đã mất hết sức lực.
Thực ra tôi không hề cố ý.
Nhưng những chuyện riêng tư đó của ta tôi không quan tâm chút nào, cũng không muốn tìm hiểu.
Ngoại trừ ừ ừ à à ồ ồ ra, tôi không thể nào nghĩ ra gì để mà trả lời nữa.
Ôi đàn ông!
Thật là một sinh vật kỳ lạ.
Mà tôi sẽ không bao giờ hiểu .
Tiếc là bệnh viện không phải là nhà của tôi.
Nếu không tôi sẽ lịch sự mà mời vị hôn phu cũ này rời đi ngay lập tức.
Ngay khi tôi đang do dự có nên tìm cớ lẻn ra ngoài một lúc hay không thì đã thấy vị bác sĩ tâm lý điều trị cho tôi trước đây.
“Ôn Lê?” Ông ấy cờ đi ngang qua hành lang, thấy tôi liền dừng lại chào hỏi: “Mấy hôm trước nghe đã về nước, không ngờ nhanh như đã gặp . Dạo này cơ thể hồi phục thế nào rồi? Có lại xuất hiện vấn đề cảm nào nữa không?”
Tôi còn chưa kịp gì thì Sầm Sơ ngồi bên cạnh đã đứng dậy trước, phản ứng còn kịch liệt hơn cả tôi.
“Cơ thể hồi phục, vấn đề cảm ? Ông đang Ôn Lê sao, em ấy bị sao ?”
“Anh là Sầm Sơ?” Bác sĩ cau mày, đánh giá ta từ trên xuống dưới.
Trong thời gian đầu điều trị, tôi đã từng cho bác sĩ xem bức ảnh của tôi và ta.
“Tôi cảm thấy hai người nên hết ra với nhau, như sẽ càng có tốt để giữ cho trạng thái cảm của ổn định.”
“Dù sao thì ta cũng là nguyên nhân khiến phát bệnh.”
Sau khi suy nghĩ một lúc, bác sĩ đã với tôi những điều này, rồi quay sang với Sầm Sơ:
“Anh vẫn chưa biết đúng không? Chuyện Ôn Lê bị chướng ngại nhận thức cảm ấy.”
“Chuyện này chủ yếu là do mà ra.”
14.
Đối với việc Sầm Sơ có biết bệnh của tôi hay không, thực ra tôi hoàn toàn không quan tâm.
Đối với tôi ta có cũng , không có cũng không sao..
Nhưng sau khi nghe xong lời của bác sĩ, tâm trạng của ta nháy mắt sụp đổ.
Anh ta chậm rãi ngồi xuống.
Giống như một con cờ hó bị bỏ rơi, dựa vào bên cạnh chân tôi.
Trông có vẻ nhếch nhác và đơn.
“Ôn Lê.” Anh ta nhỏ giọng lẩm bẩm, vươn tay muốn nắm lấy tay tôi.
Nhưng lại bị tôi rút về.
Sầm Sơ sửng sốt, đầu lại càng cúi thấp hơn.
“Anh đã sai tới mức không thể tin .”
“Lúc đó là do cứng miệng, nghĩ một đàng một nẻo, có lúc còn không biết mình đang cái gì nữa.”
“Ôn Lê…Em có thể… tha thứ cho không?”
Câu cuối cùng này, ta hỏi vô cùng cẩn thận.
Nhưng từ đầu tới cuối không dám ngẩng đầu lên tôi một cái.
Mấy năm ở nước ngoài, tôi rất ít khi nghĩ về Sầm Sơ.
Cho dù những năm tháng đó ta mang đến cho tôi ngọt ngào vui vẻ hay đau khổ tổn thương, thì bây giờ tất cả đều đã là chuyện đã qua.
Vậy nên, không thể tha thứ hay không tha thứ.
Dù sao thì trong lòng tôi đã không còn dấu vết nào của ta nữa.
Tôi ừm một tiếng.
Anh ta lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt cũng sáng bừng:
“Thật sao? Ôn Lê, em có thể tha thứ cho sao?”
“Chúng ta, chúng ta có cơ hội lại từ đầu sao?”
Uhm.
Tôi khẽ mím môi: “Không phải, Sầm, chúng ta không thân, có thể đừng dùng giọng điệu này chuyện với tôi không?”
15.
“Không thân, không thân.”
Sầm Sơ lặp đi lặp lại hai từ này một lúc.
Sau đó cuối cùng cũng rời đi.
Dáng vẻ ta như mất đi hồn phách, lưng cũng khọm xuống.
Hoàn toàn không giống hình ảnh vị chủ tịch trẻ tuổi tích cực hăng hái trong các bức ảnh tạp chí.
Tôi đồng hồ, Mạnh Hàng vào phòng khám đã gần một tiếng rồi.
Tôi chớp mắt dựa vào tường, tranh thủ nghỉ ngơi một lúc.
Cánh cửa phòng khám cuối cùng cũng mở ra.
Cô y tá dìu chàng xui xẻo bước ra khỏi phòng.
“Thủy tinh văng vào trong chân, sạch và khử trùng xong còn phải lấy mảnh vụn ra nên thời gian hơi lâu.”
Tôi đỡ lấy Mạnh Hàng từ y tá, để ấy dựa vào cánh tay tôi.
“Vận hay khiêu vũ thì có bị ảnh hưởng gì không?” Tôi vội vàng hỏi.
“Không sao đâu, cũng không phải là bị thương nặng gì, mà mấy ngày này phải ý nghỉ ngơi, nếu không cẩn thận thì vết thương có thể bị hiễm trùng.”
Trận chung kết diễn ra vào hai tuần sau, vẫn còn kịp.
Có lẽ Mạnh Hàng đã thực sự bị lần sinh nhật này của mình giày vò đến mệt mỏi, lúc tôi lái xe đưa ấy về, ấy đã dựa vào ghế lái phụ mà ngủ thiếp đi.
Trên chân vẫn quấn đầy băng gạc.
Khiến cho tôi nhớ đến một cảnh trong tiết mục khiêu vũ của chúng tôi ở vòng chung kết, là cảnh hoàng tử gặp nạn bị người ta truy đuổi, sau đó bị một mũi tên từ xa b.ắ.n xuyên qua ngực.
Hoàng tử ngã xuống một vách đá.
Nhân vật nữ mà tôi thủ vai quỳ xuống bên cạnh chàng, hoảng sợ và đau thương.
Nhưng cảnh cuối cùng này tôi cứ mãi không thể diễn tốt .
Rõ ràng là tác không có vấn đề, cảm giác luôn thiếu một chút gì đó.
Bởi vì vấn đề cảm , tôi vẫn không thể tiến xa hơn trong sự nghiệp vũ đạo của mình.
Thậm chí vài năm trước tôi còn từng nghĩ đến việc từ bỏ sân khấu, giải nghệ sớm rồi dấn thân vào lĩnh vực giảng dạy.
Vào khoảng thời gian đó, Mạnh Hàng vẫn luôn ở bên cạnh tôi.
Anh ấy không ngừng viên tôi:
“A Lê, đừng những lời chán nản như , em thử lại lần nữa đi.”
“Người có tài năng trời phú như em lẽ nào lại bị chuyện này đánh gục sao?”
“Cái gì mà hỷ nộ ái ố, vui buồn lẫn lộn, không tin cảm của em sẽ không thể thay đổi, em chắc chắn sẽ cảm nhận mà phải không?”
16.
Mạnh Hàng ở nhà điều dưỡng ba ngày.
Sau đó vội vàng chạy đến nhà tôi gõ cửa ầm ĩ.
“A Lê, đừng lười biếng nữa, chúng ta còn phải thi đấu”
Tôi thật phục ấy.
Nhưng mà ấy vẫn còn tốt hơn Sầm Sơ một chút, ít nhất là ấy không đến đây vào lúc 6 giờ sáng để phiền người khác..
Tôi mở cửa, cau mày : “Chân của xác định là không có vấn đề gì chứ?”
“Chỉ là vết thương ngoài da thôi, bôi chút thuốc xóa sẹo là , không vấn đề gì.”
Mạnh Hàng xong liền lập tức biểu diễn một màn đá chân cho tôi xem.
Đá tới nỗi lông mày của tôi cũng nhảy dựng lên.
“Được rồi rồi, đừng để lát nữa tầng dưới gọi 12345 khiếu nại em!”
Mục tiêu của tôi và Mạnh Hằng là giành huy chương vàng trong cuộc thi quốc tế này.
Ban ngày chúng tôi luyện tập trong phòng tập nhảy.
Lặp đi lặp lại những tác đã quá quen thuộc đến mức gần như đã khắc sâu trong trái tim tôi.
Đến tối, Mạnh Hàng sẽ lấy đoạn băng ghi hình mà đã chuẩn bị và cùng tôi phân tích:
“A Lê em này, những chỗ này… ngôn ngữ cơ thể, thậm chí là ánh mắt, biểu cảm, sự run rẩy của những ngón tay, đều có thể bày tỏ cảm của em.”
Tôi nửa hiểu nửa không gật gật đầu.
Một lúc sau, ấy đột nhiên nghĩ ra điều gì đó và đứng lên..
“Phải rồi! Giống như mấy ngày trước lúc bị thương ở quán ba, khi đó trông em rất lo lắng, cảm thấy một màn này… em có thể diễn lại tâm lý lúc đó xem sao.”
Tôi giống như quay trở lại tuổi 18, năm mà tôi thi đại học.
Mỗi đêm khuya, tôi cứ nghĩ đi nghĩ lại không biết tâm trạng mình lúc đó là như thế nào, tại sao lại lo lắng và hoang mang đến thế.
Tại sao lại vì cảnh của người khác mà luống cuống tay chân, không biết gì.
Cho đến khi chúng tôi đứng trên sân khấu của vòng chung kết đã đến thời gian biểu diễn của chúng tôi.
Mạnh Hàng tôi, dịu dàng hỏi: “A Lê, hôm nay em cảm thấy trạng thái của mình thế nào?”
Tôi không trả lời ấy.
Tâm trạng tôi vào khoảnh khắc này bỗng bình yên vô cùng.
Nhưng tôi luôn cảm thấy dường như mình có thể bứt một giới hạn rồi.
Trận thi đấu đó theo cảm nhận của tôi, chính là lần tôi phát huy tốt nhất.
Cảnh cuối cùng mà trước đây tôi vẫn luôn không thể nào diễn nhập tâm.
Lần này, như thể tôi cuối cùng đã tìm về cảm của mình.
Đặt mình vào trong nhân vật.
Tận mắt thấy người mình bỏ mạng nơi sa trường, tôi dùng những tác vũ đạo để diễn tả sự đau thương, thống khổ, đơn và hoang mang.
Sau khi kết thúc tác cuối cùng.
Tôi quỳ trên sân khấu.
Cùng với Mạnh Hàng tạo thành một khung hình tĩnh, chính thức khép lại màn biểu diễn tuyệt nhất trong cuộc đời mình.
Bạn thấy sao?