11.
Tôi vội vàng lái xe chở Mạnh Hàng đến bệnh viện công gần đây nhất.
Trên đường đi, miệng ấy vẫn không ngừng.
“Ôn Lê, chưa thấy em lo lắng như bao giờ!”
“Có phải em đang lo lắng cho vô cùng không?”
Mãi cho đến khi bác sĩ đưa Mạnh Hàng vào phòng khám thì giọng ríu ra ríu rít của ấy mới biến mất khỏi tai tôi.
Thế giới cũng yên tĩnh trở lại.
Tôi ngồi trên chiếc ghế dài bên ngoài, suy ngẫm về những cảm nảy sinh trong lòng mình khi nãy.
Dường như đã từ rất lâu rất lâu rồi… tôi đã không còn lo lắng vì một ai nữa.
Đau khổ, lo lắng, thích, bất an, …
Rất nhiều năm trước, những cảm này cũng là một phần tạo nên con người tôi.
Nhưng sau đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hình như có một người đã tổn thương tôi.
Tôi suy sụp, mệt mỏi với mọi loại cảm .
Băng ghế dài tôi đang ngồi đối diện với cửa thang máy.
Thật là trùng hợp.
Đúng lúc này, cửa thang máy “ting” một tiếng …mở ra trước mặt tôi.
Sầm Sơ và trước đây tôi tài trợ cùng nhau bước ra ngoài.
À, phải rồi, tôi đã nhớ ra, ấy tên là Hồ Ương.
Tôi vô thức liếc số tầng, thang máy đi xuống từ tầng 8.
Tầng 8.
Khoa phụ sản.
Cô này chẳng phải là vợ sắp cưới của ba ta sao?
Chẳng lẽ đây chính là bí mật hào môn, ân oán thù trong truyền thuyết?
Đúng là mở mang tầm mắt.
Tôi cũng lười suy nghĩ..
Nhìn thấy tôi, sắc mặt Sầm Sơ lập tức thay đổi.
Anh ta bước nhanh về phía trước hai bước.
Hồ Ương bị bỏ lại phía sau.
Cô ấy ho lên hai tiếng, tay đỡ lấy bụng rồi nhỏ giọng gọi tên Sầm Sơ.
Anh ta quay đầu lại, vừa vừa xua tay.
“Một mình hẳn là có thể tự mình đi về?” Giọng của ta rất lạnh lùng: “Sau này có việc gì thì ơn gọi điện thoại cho ba, ông ấy không nghe thì còn có trợ lý.”
12.
Sầm Sơ đi thẳng đến chỗ tôi.
“Cơ thể em có chỗ nào không khỏe à, sao lại đến bệnh viện?” Anh ta lại gần rồi hỏi tôi.
Mặc dù tôi cảm thấy không cần phải giải thích với ta.
Nhưng tôi vẫn lắc đầu, : “Bạn tôi bị thương, tôi đi theo thôi.”
Sầm Sơ nghe xong hình như thở phào một tiếng, ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh tôi, nhẹ nhàng : “Em không sao là tốt rồi.”
Nghĩ lại thì bệnh viện công này cũng là nơi mà tôi đã đến điều trị tâm lý khi còn ở trong nước.
Tôi vẫn giữ liên lạc với một bác sĩ tâm lý ở đây.
Ông ấy sẽ định kỳ quan sát trạng thể chất của tôi và chỉ dẫn tôi cách sử dụng thuốc.
Sau khi Sầm Sơ ngồi xuống, hai chúng tôi ăn ý im lặng một lúc lâu.
Tôi cứ tưởng rằng ta cuối cùng cũng có thể im lặng giống như một người đã chết.
Nhưng ta lại mở lời.
Mà những lời ra còn khiến cho người ta không thể nào hiểu nổi.
“Ôn Lê, em đừng nghĩ nhiều, với ta không có quan hệ gì cả.”
Anh ta thấp thỏm tôi, giọng còn mang theo chút căng thẳng.
“Năm năm qua không hề liên lạc với Hồ Ương.”
Thế thì liên quan méo gì đến tôi, giải thích với tôi mấy cái này để gì?
Tôi thuận miệng đáp một câu: “À.”
Anh ta tiếp tục tự tự nghe: “Khoảng một tháng trước, ba của đi công tác nước ngoài, đây là đứa con đầu lòng của ấy nên ông nội rất coi trọng, ông nghe quen Hồ Ương nên nhất quyết bắt tới giúp.”
Tôi lên trần nhà: “Ồ.”
Anh ta cúi đầu, như thể đang lấy hết can đảm, ngập ngừng :
“Anh nghe năm đó em đã đọc cuộc trò chuyện trong điện thoại của …”
“Uhm.”
Cho dù Sầm Sơ gì với tôi.
Tôi đều sẽ dùng à ừ ồ ừm để đáp lại.
Cuối cùng, ta dường như đã bị tôi chọc tức.
Anh ta ngẩng đầu lên chằm chằm vào tôi không chớp mắt, đôi mắt hơi ửng đỏ.
“Ôn Lê, ngoại trừ à ồ ra thì em còn biết gì nữa không?”
“A, hả?”
“Em nhất định cứ phải cố bày ra vẻ thờ ơ lạnh nhạt như sao?” Anh ta nắm lấy cổ tay tôi, giọng run run.
“Rõ ràng là lúc trước nếu chuyện với những khác thì em sẽ tức giận, không vui.”
“Nếu quên những chuyện mà đã hứa với em thì em sẽ bắt đầu giận hờn, cả ngày không với câu nào.”
“Anh đã thức cả đêm ngồi máy bay từ Mỹ về để xem cuộc thi khiêu vũ của em, dáng vẻ em nhảy từ trên sân khấu xuống rồi nhào vào lòng ngay sau khi nhận giải, cả đời này cũng không thể nào quên .”
Anh ta cứ không ngừng nhắc đi nhắc lại những chuyện trong quá khứ.
Cứ như thể sẽ có thể chứng minh chuyện trước đây của chúng tôi tốt đẹp đến nhường nào.
Thậm chí là, nhau đến mức nào.
Sầm Sơ : “Ôn Lê, trước đây em chưa từng dùng ánh mắt như thế này .”
Nhưng tôi chỉ cảm thấy thật vô vị.
Vừa nhàm chán lại vừa mệt mỏi.
Tôi : “Ồ, thế à?”
Bạn thấy sao?