Khi Đã Muộn Màng – Chương 4

7.

 

Là Mạnh Hàng.

 

Anh ấy là đồng đội của tôi trong cuộc thi khiêu vũ dành cho cặp đôii lần này.

 

Giáo viên dạy khiêu vũ của tôi khi tôi ở Luân Đôn là một cao thủ đứng đầu của giới khiêu vũ, đồng thời cũng là của Mạnh Hàng.

 

Ông ấy từng nhận xét về hai người chúng tôi như thế này:

 

“Nói về tài năng thì Ôn Lê nhỉnh hơn một chút.”

 

“Nhưng mà Ôn Lê, cháu vẫn còn thiếu một chút, có biết là gì không?”

 

“Cháu chỉ có kỹ năng, không có cảm .”

 

Vì nhà có việc nên Mạnh Hàng không thể về nước chung chuyến bay với tôi ..

 

Anh ấy chỉ vừa mới đến Thượng Hải.

 

“Này A Lê, đã về nước rồi!” Giọng của Mạnh Hàng luôn đặc biệt tràn đầy sức sống, ấy hét vào mặt tôi qua điện thoại: “Em có biết hôm nay là ngày gì không?”

 

“Sinh nhật à?” Tôi .

 

“Em đỉnh quá, có chuẩn bị quà sinh nhật cho không đấy?”

 

“À, có chứ, quà bất ngờ.”

 

Bởi vì độ nhạy cảm với thế giới bên ngoài quá thấp, nên tôi sẽ đặc biệt trọng phép xã giao.

 

Đối với những thứ như sinh nhật và ngày kỷ niệm, tôi sẽ ghi trên điện thoại của mình.

 

Tránh cho người ta trách tôi lơ là qua loa.

 

Mạnh Hàng ở bên kia reo lên vui vẻ.

 

Tôi cảm thấy lần này hẳn là mình không hề sai.

 

Sau khi cúp điện thoại, tôi mới nhớ ra ở ngoài cửa vẫn còn một người.

 

Nếu không còn việc gì nữa, tôi có thể lịch sự tiễn khách đi rồi chứ?

 

Ngay khi tôi đang cân nhắc xem nên như thế nào thì Sầm Sơ đã tự mình lên tiếng trước:

 

“Ôn Lê, lúc trước em đã từng trí nhớ của em không tốt, ngoại trừ và người nhà của em thì em sẽ không cố gắng ghi nhớ sinh nhật của ai khác.”

 

Trí nhớ của tôi đúng thật không tốt.

 

Lúc trước mà lại ra những lời này.

 

“Vậy nên” Anh ta ngừng một lát, tiếp: “Em thực sự không còn gì để với sao?”

 

Tôi vắt óc suy nghĩ.

 

Cuối cùng nghĩ ra một câu chắc chắn sẽ không phật lòng ta.

 

“À, phải rồi, chúc đính hôn vui vẻ.”

 

8.

 

Sầm Sơ sau khi nghe xong câu này thì không thêm gì nữa.

 

Sắc mặt thậm chí còn tái  hơn lúc nãy, lạnh lùng xoay người rời đi.

 

Tôi hy vọng ta sẽ không tới nữa.

 

Dù sao thì, một người cũ tốt thì nên giống như đã chết.

 

Tôi ước gì ta có nhận thức này.

 

Và yên ổn đóng vai một người chế.c.

 

Buổi tối, tôi đến địa chỉ mà Mạnh Hàng gửi cho tôi theo thời gian đã hẹn.

 

Đó là một quán bar nhỏ.

 

Anh ấy lớn lên ở Luân Đôn, ở trong nước gần như không có bè.

 

Vậy nên ngày sinh nhật này chỉ có duy nhất ngườii đến tham dự là tôi.

 

Nhìn thấy tôi, Mạnh Hàng nhảy cẫng lên, không ngừng vẫy tay.

 

“Ôn Lê!”

 

Anh ấy là một vũ công tiêu chuẩn, dáng người cao ráo, vô cùng nổi bật giữa đám đông.

 

Tôi khẽ nở nụ .

 

“Chúc mừng sinh nhật nhé nhảy quý của tôi.”

 

Nói xong, tôi lấy món quà từ trong túi ra rồi đưa cho ấy.

 

Là một chiếc đồng hồ.

 

Vài ngày trước tôi cờ thấy nó trên một trang web thời trang nên đã mua về để quà tặng.

 

Mạnh Hàng cực kỳ thích món quà này.

 

Anh trái phải, vội vàng đeo nó lên tay, còn vui vẻ giơ tay lên cho tôi xem: “Ôn Lê, mắt thẩm mỹ của em thật quá tuyệt!”

 

Tôi gật đầu, cũng không thêm gì.

 

Chúng tôi trò chuyện một lúc, Mạnh Hàng đột nhiên ngẩng đầu lên quan sát vẻ mặt của tôi.

 

“A Lê, hôm nay tâm trạng em hình như không tốt?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...