3.
Hồ Ương là học sinh mà tôi tài trợ.
Hoàn cảnh của ấy khó khăn, tai bị điếc bẩm sinh, cũng không .
Tôi đã mua cho ấy máy trợ thính, đưa ấy đi khám bác sĩ và tài trợ học phí cho ấy trong suốt 4 năm đại học.
Tôi lo ấy bị lập nên còn chủ giới thiệu ấy với bè của mình.
Lần đầu tiên Sầm Sơ thấy ấy, ta đã :
“Hồ Ương, em thật giống một cây dương lớn lên trong sa mạc.”
Thì ra ra là .
Thì ra cán cân trong lòng ta đã không còn nghiêng về tôi nữa.
Giây phút tôi thấy lịch sử trò chuyện đó, thế giới của tôi dường như sụp đổ.
Tôi đã dành hơn mười năm thanh xuân để một người hết mình.
Rồi đổi lấy một kết quả như .
Tôi giam mình trong phòng ngủ, hơn một tuần không ra ngoài.
Cho đến khi thân tôi tìm tới.
Lúc đó tôi còn không nữa.
Cô ấy nằng nặc đòi đưa tôi đi gặp bác sĩ tâm lý.
Bác sĩ đưa ra kết luận là, cảm của tôi xuất hiện vấn đề vô cùng tiêu cực, bắt buộc phải dùng biện pháp can thiệp từ bên ngoài, nếu không sau này có thể sẽ phát triển thành bệnh tâm thần nghiêm trọng.
Tuy nhiên phương pháp điều trị này cũng có một số tác dụng phụ nhất định.
Sau đó tôi đã ra nước ngoài.
Cũng bắt đầu quên dần đi những cảm liên quan đến Sầm Sơ.
Vô số kỷ niệm và hồi ức mà chúng tôi đã cùng nhau trải qua trong quá khứ.
Dần biến thành từng dòng từng dòng mật mã và ký hiệu, không còn chút ý nghĩa gì với tôi nữa.
Trừ khi bắt ép bản thân phải cố nhớ lại.
Nếu không tôi thậm chí còn không nhớ rằng trước kia đã từng quen biết một người tên là Sầm Sơ.
4.
Quản lý là người đã gắn bó với tôi từ khi tôi du học nước ngoài.
Chị ấy xua đuổi đám phóng viên báo lá cải, rồi vội vàng kéo tôi lên xe.
“Ôn Lê.” Chị ấy vừa lái xe vừa lo lắng tôi: “Em không sao chứ, mấy lời của đám chó săn đó em đừng để ý gì.”
Tôi lắc đầu: “Không sao, em không quan tâm những gì họ .”
Đây là lời thật lòng.
Sau một thời gian dài uống thuốc điều trị, tâm trạng thất thường của tôi đã dịu đi rất nhiều.
Tôi sẽ không còn dễ vui, dễ buồn hay đau khổ vì bất cứ chuyện gì nữa.
Tôi chỉ lạnh lùng đứng ở góc độ của một người quan sát, theo dõi theo sự phát triển của thế giới xung quanh.
Chị quản lý thở dài một : “Em có thể nghĩ như cũng tốt. Chỉ là không biết những tờ báo nhảm nhí đó sẽ viết cái gì.”
Quả nhiên.
Ngày hôm sau, từ khóa #ÔnLê –SầmSơ-khôngthân đã nhảy lên hotsearch.
Đa số các bình luận đều cho rằng Ôn Lê, con duy nhất của tập đoàn truyền thông, ăn dối trá, nghĩ một đàng một nẻo.
【Ngay cả chồng thanh cưới kiêm thanh mai trúc mã cũng không nhớ sao?】
【Chắc chắn là bị bỏ rơi nên mới như để bớt xấu hổ.】
【Bạn trai cũ sắp kết hôn chắc là sẽ rất buồn nhỉ.】
Tôi không cảm lướt những bình luận này.
Sau đó vô đọc một bình luận --
【Nghe đêm qua Sầm Sơ trở về từ London bằng máy bay tư nhân.】
Một câu vu vơ nằm lẫn trong vô số bình luận.
Không ai trả lời.
Tôi bấm vào xem.
Bình luận đó đính kèm một bức ảnh.
Một người đàn ông mặc áo khoác màu đen đang vội vã bước ra từ cổng sân bay..
Anh ta chăc là Sầm Sơ.
Nhiều người với tôi rằng, tôi đã từng vì người này mà chịu nhiều thương tổn.
Còn suýt nữa mất đi tính mạng của mình.
Có phải như không?
Tôi vào cánh tay mình, nơi có những vết sẹo có nông có sâu chồng chất lên nhau.
Tôi vẫn không dám tin mình đã từng bốc đồng đến ..
Bạn thấy sao?