1.
Tôi đã mất ngủ ba đêm liền.
Bác sĩ kê cho tôi thuốc ngủ.
Đôi khi uống thuốc xong, tôi sẽ mê man ngủ thiếp đi, trong giấc mơ gặp Ôn Lê.
Mơ về chúng tôi của trước đây.
Khi đó tôi và em vừa mới đính hôn.
Tất cả mọi thứ đều rất tốt.
Em nhảy từ trên sân khấu xuống, chạy ào về phía tôi.
“Sầm Sơ, Sầm Sơ!”
Giọng của em vẫn luôn hay như .
Tôi không nhịn mà ôm em vào lòng.
Giấc mơ lúc này đột nhiên kết thúc.
Tôi mở mắt ra, hốt hoảng đưa tay với, tim đập thình thịch.
Nhưng phòng ngủ vẫn tối đen như mực.
Không có gì cả.
Chỉ có một mình tôi, đơn đáng thương.
Như một cún con bị chủ bỏ rơi.
Tôi đã đi gặp bác sĩ.
Kết quả chẩn đoán không có gì đáng ngạc nhiên.
Tôi có vấn đề về tâm lý.
Khó đi vào giấc ngủ, lại còn thường xuyên sinh ra ảo giác.
Tôi bắt đầu sợ những chỗ đông người, có lúc đang họp với các lãnh đạo cấp cao, tôi dường như đột nhiên thấy Ôn Lê đẩy cửa bước vào.
Em đeo một chiếc túi nhỏ, giọng điệu vẫn giống như trước đây.
Em nhíu mày nũng với tôi: “Sầm Sơ, đã hẹn là ra ngoài chơi rồi mà sao lại đến muộn!”
Tôi vội vàng : “Đều là lỗi của , tặng quà cho em này, em tha thứ cho không?”
Vẻ mặt các lãnh đạo cấp cao đang ngồi nghiêm túc bên dưới như thấy quỷ.
Người nào người nấy trợn to mắt chằm chằm vào tôi.
Nhưng lại không dám phát ra lời nào..
À.
Bọn họ không thấy Ôn Lê.
Chỉ có một tên thần kinh là tôi thấy.
2.
Thật ra 5 năm trước sau khi Ôn Lê ra nước ngoài, có một khoảng thời gian trạng thái của tôi rất không bình thường.
Lúc đó tôi thế nào cũng không thể tìm thấy em.
WeChat, Weibo, thậm chí cả những app call video, tất cả các phương thức liên lạc, em đều chặn tôi.
Một chút cũng không để lại.
Tôi gần như phát điên.
Tôi đi đến biệt thự nhà họ Ôn.
Cha mẹ em cũng không muốn gặp tôi.
Tôi cứ đứng đợi bên ngoài.
Ngày nào cũng tới, mưa gió cũng không ngại.
Có vài người còn rằng tôi đã bị đoạt hồn.
Cuối cùng, cha của Ôn Lê bằng lòng gặp tôi.
“Cậu đừng tới đây nữa, Lê Lê đã không còn liên quan gì tới cậu nữa rồi.”
Đây là lần đầu tiên tôi thấy ấy tôi bằng ánh mắt thờ ơ và xa cách đến như , trong giọng còn mang theo tức giận.
Tôi cúi đầu.
“Ít nhất thì hãy cho con biết em ấy đang ở đâu không?”
“Ở đâu?” Cha em nhếch khóe miệng: “Con bé sang Mỹ bồi dưỡng rồi, cậu đi tìm con bé đi.”
Tôi lập tức đến Mỹ.
New York, Los Angeles, California, tất cả các trường đại học có khoa vũ đạo tôi đều đã đi qua.
Nhưng vẫn không tìm thấy hình bóng em.
Tên của Ôn Lê không có trong danh sách thông báo nhập học của bất kỳ trường đại học nào.
Tôi đi vô định trên Đại lộ New York, những người bên cạnh vội vã đi qua.
Không ai vì tôi mà dừng lại bước chân cả.
Mà người con đã từng trong tim trong mắt đều là tôi kia, cũng đã bị tôi đánh mất.
3.
Sau khi tôi từ Mỹ trở về, Hồ Ương đã đến tìm tôi.
Cô ta đưa tay lên thủ ngữ: “Sầm Sơ, phải lấy lại tinh thần, em sẽ ở bên cạnh .”
“Anh còn rất nhiều việc phải , đừng quên mục tiêu của chúng ta là cho công ty ngày càng lớn mạnh.”
Kỳ lạ là, rõ ràng trước đây khi thấy dáng vẻ tràn đầy sức sống này của Hồ Ương, tôi sẽ cảm thấy rất vui vẻ.
Nhưng bây giờ, lại chỉ cảm thấy bực bội.
“Ôn Lê vẫn còn chưa tìm , sao vẫn có nhiều ý tưởng như hả?”
Tôi hất tay ta ra.
Hồ Ương sửng sốt.
Môi ta mở ra rồi khép lại, như thể đang thầm gọi tên tôi.
Tôi : “Sau này đừng tới tìm tôi nữa, có biết là dáng vẻ của trước đây thực sự đã khiến người khác hiểu lầm hay không.”
Hồ Ương quả thực không còn xuất hiện nữa.
Sau đó tôi nghe , ta và ba của tôi ở bên nhau.
Bạn bè lúc trước của tôi khi biết tin đều vô cùng kinh ngạc.
“Sao có thể chứ? Chú ba của cậu á hả? Ông ta mặt phệ tai to, chuyện này chẳng phải là đóa hoa lài cắm bãi cớt trâu sao……]
“Cây dương nhỏ muốn dựa vào đôi bàn tay mình chinh phục thiên hạ đâu mất rồi? Tại sao… tại sao cuối cùng vẫn phải dựa vào đàn ông.”
Chỉ có tôi không phản ứng gì.
Dường như tôi đột nhiên nhận ra, thực ra bản chất của ta vẫn luôn như , trước nay chưa từng thay đổi.
Tham vọng mạnh mẽ, lại không đủ khả năng chống đỡ ham muốn của chính mình.
Cũng giống như khi ta nhờ Ôn Lê đưa mình ra khỏi núi.
Lần này, chẳng qua là ta chỉ đổi một người để dựa vào mà thôi.
4.
Ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại đi tới cuộc thi khiêu vũ của Ôn Lê.
Còn chuẩn bị một chiếc nhẫn.
Là chiếc nhẫn mà tôi đã mua từ 5 năm trước.
Nhìn thấy sự hợp tác ăn ý giữa em và Mạnh Hàng, tôi mơ mơ hồ hồ bước tới vị trí phỏng vấn.
Rồi đưa hoa và nhẫn trong tay ra.
Chỉ có trời mới biết.
Lúc đó tôi đã căng thẳng đến mức nào.
Chiếc hộp đựng nhẫn nằm yên trong túi, bị tôi vuốt ve không ngừng.
Tôi tưởng tượng ra vẻ mặt của em khi thấy chiếc nhẫn.
Có ngạc nhiên không, có thích thú không?
Thậm chí là có bị dọa sợ hay không?
Nhưng mà, không có gì cả.
Ôn Lê chỉ thờ ơ lạnh nhạt.
Em , không, Sầm Sơ, chúng ta không thân.
Tôi đã bị em bỏ rơi như thế đấy.
Em và Mạnh Hàng vui vẻ, cũng không thèm tôi một lần.
Vài năm sau trong một chuyến công tác, tôi đi tới Anh.
Khi đó Ôn Lê đã trở thành một bậc thầy trong giới khiêu vũ cổ điển.
Chỉ cần đứng trên sân khấu, em sẽ tỏa sáng rực rỡ một cách vô cùng tự nhiên.
Tôi ngồi dưới khán đài, lặng lẽ em biểu diễn.
Em không hề để ý đến tôi.
Giây phút thấy em biểu diễn trên sân khấu, tôi cảm thấy lồng n.g.ự.c mình dường như đã căng tràn.
Cuối cùng tôi cũng gặp lại em.
Ngay cả khi trong mắt em không còn sáng lên vì tôi.
Nhưng có thể ở một đất nước xa xôi đứng phía xa em một cái, tôi bỗng cảm thấy như thể mình đã vượt qua núi cao sông dài..
Như cũng đã đủ cho tôi thỏa mãn rồi.
Không mong đợi gì hơn.
-HẾT-
Bạn thấy sao?