1.
Lần này tôi trở về nước là để tham gia một cuộc thi khiêu vũ cổ điển.
Đây là một cuộc thi quốc tế lớn tổ chức ba năm một lần, đêm chung kết tổ chức tại Thượng Hải.
Vừa xuống máy bay, tôi đã bị giới truyền thông vây quanh.
Quản lý luống cuống tay chân giúp tôi đối phó với bọn họ.
Phóng viên của một tờ báo lá cải đột nhiên giơ micro về phía tôi rồi hỏi một câu rất lạ:
“Cô Ôn Lê, chúng tôi nghe người thừa kế của nhà họ Sầm là Sầm Sơ sắp đính hôn, xin hỏi có biết tin tức này không?”
Sầm Sơ?
Tôi hơi nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ.
Dường như tôi đã từng nghe qua cái tên này.
Có thể là một người cũ trước đây.
Tôi nở một nụ chuyên nghiệp, khéo léo trả lời: “Hình như tôi có biết một người như , không thân lắm. Chúc ấy đính hôn vui vẻ nhé.”
Các phóng viên còn lại “à” lên một tiếng.
“Không thân lắm ư? Trong giới có tin đồn hai người trước đây từng đương mà.”
Cuối cùng tôi cũng nhớ ra rồi, ta từng là chồng sắp cưới của tôi.
“Thật sự không thân.” Tôi lại nhấn mạnh thêm một lần nữa.
“Đã quá lâu rồi, tôi cũng không còn nhớ nữa.”
2.
Tôi không hề quá.
Tôi và Sầm Sơ là thanh mai trúc mã, bên cạnh nhau từ nhỏ đến lớn..
Lúc tiểu học, ta sẽ kéo mấy thằng con trai ra sân chơi đánh cho một trận vì bọn chúng dám kéo b.í.m tóc của tôi.
Cũng sẽ chuyển vài chuyến bay trong đêm từ nước ngoài về để kịp xem cuộc thi khiêu vũ đầu tiên của tôi.
Cũng sẽ từ bỏ những trò chơi nguy hiểm như đ.ấ.m bốc, đua xe chỉ vì tôi tôi không thích ta không biết quý trọng bản thân.
Tất cả những người quen đều ta cực kỳ tôi.
Trong mắt ngoài tôi thì không còn một ai khác.
Tôi đã từng cho rằng chúng tôi sẽ như cho đến hết cuộc đời.
Đính hôn rồi kết hôn, như một lẽ đương nhiên.
Nhưng vào đêm trước ngày tốt nghiệp, tôi vô thấy tin nhắn của ta và bè.
ta : 【 Có lẽ tôi không còn cảm giác gì với Ôn Lê nữa.】
Người đó gửi một cảm khó hiểu.
【 Có lẽ là , hai người quen nhau hơn 20 năm rồi còn gì…】
【 Yêu nhau cũng 5 năm.】
【 Đổi lại người khác, ai mà không cảm thấy chán?】
Một lúc sau, Sầm Sơ mới trả lời:
【 Ôn Lê quá hoàn hảo, giống như một bức tường điêu khắc.]
【 Cuộc đời của ấy không một chút trắc trở nào, không giống như Hồ Ương, tai không thể nghe vẫn có thể kiên trì vào đại học.]
【 Ở trên người Cây Dương Nhỏ, tôi lại một lần nữa thấy sự nhiệt huyết.】
Bạn thấy sao?