Khi Công Chúa Biết [...] – Chương 2

Từ nhỏ đến lớn, chưa từng ai nặng lời với nàng như thế.

Giờ lại bị nhị ca răn dạy trước bao người,

Nước mắt nàng tức khắc trào ra:

“Rõ ràng là tỷ ấy bắt nạt muội trước!”

Ta lặng lẽ quay người định rời đi,

Nhưng lại bị Tề Thanh Phong giữ lại.

“Nhị công chúa, chúng ta đều thấy cả, An Lạc công chúa không hề bắt nạt người.”

Nghe hắn bênh vực ta, ánh mắt ta liền sáng rỡ,

Tề Thanh Phong mỉm , cùng đại ca che chắn phía trước ta:

“Nhị công chúa, người nên xin lỗi An Lạc công chúa.”

Hàn Vũ chẳng hề thấy mình sai,

Nàng tức giận chỉ tay vào ta:

“Ngươi cút ra xa ca ca Thanh Phong của ta!”

Ta quanh, thấy mấy vị ca ca đang mình,

Liền cúi đầu, cố ra vẻ đau lòng, giọng mang theo tiếng mũi:

“Ca ca, An An về trước đây.”

Vừa dứt lời, ta xoay người định rời đi,

Nào ngờ tay lại bị đại ca nắm chặt.

“Ngồi xuống đi, trong cung này, chẳng ai có thể đuổi muội đi cả.”

6

Tề Thanh Phong nghe đại ca ta thế, liền buông tay.

Hàn Thần Hứa dẫn ta ngồi vào hàng ghế đầu.

Mấy vị ca ca khác cũng đổi chỗ, vây quanh ta như che chở.

Thấy ta vẫn chưa vui, Hàn Thần Niệm đưa cho ta con mèo gỗ vừa khắc xong.

Ta mỉm , đón lấy:

“Đa tạ nhị ca.”

Ta trân quý đặt con mèo nhỏ lên bàn,

Chưa kịp vui lâu, một nghiên mực bay thẳng tới, đập mạnh vào sau đầu ta.

Ta chỉ kịp hét lên một tiếng rồi ngất lịm.

Hàn Thần Hứa hoảng loạn ôm lấy ta:

“An An! An An!”

Dù người gọi bao nhiêu lần, ta cũng không tỉnh lại.

Ngón tay hắn chạm lên đầu ta, đầu ngón đã dính đầy máu,

Cảnh tượng ấy khiến ai trong thư phòng cũng hốt hoảng.

“Đại ca mau mời thái y!”

Hàn Vũ lườm ta đang bất tỉnh, nghiến răng:

“Đáng đời! Ngươi đáng chết! Ai bảo ngươi tới đây…”

“Chát!”

Một cái tát giáng thẳng lên mặt nàng, khiến nàng ngã lăn ra đất.

Nét thường ngày trên mặt Hàn Thần Niệm đã tan biến,

Hắn lạnh lùng Hàn Vũ, ánh mắt u tối:

“Nếu An An có mệnh hệ gì, ta bắt ngươi đền mạng!”

Hàn Vũ bị hắn dọa đến thân thể run rẩy.

“Là tại nó! Nếu không có nó, ta mới là điềm lành! Ta mới là người sủng ái!”

Hàn Thần Niệm trừng mắt nàng, nàng cắn môi, cố nén nước mắt:

“Ta ghét nó!”

Mà những điều xảy ra sau đó, ta chẳng hay biết.

Tới khi ta mở mắt lần nữa, đầu đau nhức, buồn nôn không dứt.

Mẫu hậu mắt đỏ hoe ngồi cạnh.

Nhị ca là người đầu tiên phát hiện ta tỉnh lại.

“An An, thấy sao rồi?”

Ta cay mắt, cố mở to mắt để ngăn nước mắt tuôn rơi,

Nhưng đầu đau đến mức chịu không nổi.

“Ca ca… mẫu hậu… An An đau quá…”

Ta bật khóc, ôm lấy tay mẫu hậu.

Mẫu hậu cũng chẳng nhịn nổi, nước mắt lã chã rơi.

7

Phụ hoàng nhận tin vội vàng chạy tới, thấy ta vây quanh giữa các ca ca và mẫu hậu.

Cảm nhận hơi nước trên người người, ta lo lắng hỏi:

“Phụ hoàng dầm mưa rồi ư?”

“Không sao cả.” Phụ hoàng sắc mặt trầm như nước, phóng mắt ra ngoài điện:

“Hôm nay cứ để nó quỳ ngoài kia, bao giờ An An khỏi hẳn, mới trở về.”

Trong mắt ta thoáng hiện vẻ đắc ý.

Chỉ là… lần này quả thật ta không ngờ sẽ bị thương nặng đến thế.

Ta vốn chỉ muốn diễn một màn bị bắt nạt,

Không ngờ Hàn Vũ lại dám ra tay ngay trước mặt bao người.

May mà nàng tuổi còn nhỏ, lực chưa đủ,

Nếu không, chỉ e ta thật sự không tỉnh lại nổi.

Ta rơm rớm nước mắt, nắm tay phụ hoàng, giọng nghẹn ngào như kẻ yếu đuối chịu ủy khuất:

“Phụ hoàng, đừng trách muội muội…”

Phụ hoàng lặng thinh mấy giây, trong lòng càng thêm bất mãn với Hàn Vũ.

“An An, cứ an tâm dưỡng bệnh.”

Nghe , ta ngoan ngoãn nằm nghiêng, nhắm mắt lại.

Hàn Thần Hứa đem toàn bộ chuyện hôm ấy kể lại với phụ hoàng.

Ánh mắt phụ hoàng khi ấy, chán ghét đến mức chẳng còn che giấu .

Ta thì thầm:

“Phụ hoàng, hay là cho muội muội về ở lại Vĩnh Thọ cung không? Như thế nàng sẽ không ghét con nữa…”

Phụ hoàng nhẹ chạm trán ta:

“Thương thành thế rồi mà còn lo nghĩ cho kẻ khác?”

Ta phồng má giả bộ giận dỗi:

“Hừ, không thèm chuyện với phụ hoàng nữa, An An đi ngủ đây.”

“Ngủ đi.”

Phụ hoàng vuốt má ta, dịu giọng:

“Sắp tới trẫm sẽ tìm cho con một nha hoàn lanh lợi, biết chăm sóc người.”

Vì hồi nhỏ đêm nào ta cũng gặp ác mộng, nên phụ hoàng mẫu hậu thường ở lại trông ta suốt đêm.

Hôm nay cũng .

Phụ hoàng, mẫu hậu cùng các ca ca thay phiên ở bên giường ta suốt cả đêm.

Ta hiểu rõ—đã diễn thì phải diễn cho trọn.

Đêm ấy, ta “mộng mị” ba lần,

Trong mơ vẫn luôn miệng lẩm bẩm: “Muội muội đừng trách ta…”

Mẫu hậu nghe xong, đau lòng đến thở không ra hơi.

Phụ hoàng và các ca ca chỉ càng thêm xót xa,

Ánh mắt về phía ngoài điện nơi Hàn Vũ quỳ gối càng thêm lạnh lẽo.

Đêm ấy mưa lớn tầm tã,

Song không một ai để tâm đến kẻ vẫn quỳ dưới mái hiên ấy.

Mà số mệnh Hàn Vũ quả thật cứng cỏi,

Mưa gió đêm dài, quỳ suốt cả canh giờ, mà vẫn chẳng nhiễm lạnh, chẳng phát sốt.

Điều này khiến phụ hoàng càng tin chắc—nàng chính là tai họa nhân gian.

Nhưng Hàn Vũ nào hay biết gì.

8

Sau việc đó, nàng đem toàn bộ oán hận đổ lên đầu ta.

, lần ấy cũng khiến nàng nhớ đời.

Sau khi ta khỏi hẳn, trở lại thư phòng,

Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các

Nàng bèn bắt chước các ca ca, ra vẻ thân thiện với ta.

Mẫu hậu hôm ấy nghe theo lời phụ hoàng,

Cho ta một tiểu nha hoàn đi theo hầu hạ.

Là ngoại tôn nữ của Tôn ma ma, tên gọi A Hương.

Con bé này vô cùng trung thành và lanh lợi,

Chỉ cần thấy Hàn Vũ tới gần ta là lập tức ra hiệu với mấy vị ca ca.

Hàn Vũ thấy sự phân biệt đối xử rõ ràng giữa ta và nàng,

Cộng thêm ánh mắt quan tâm của Tề Thanh Phong,

Tâm trạng nàng chẳng mấy khi bình ổn.

Cứ như thế, trong ngoài cung đều rõ,

An Lạc công chúa thiện lương dịu hiền,

Còn nhị công chúa Hàn Vũ lại tính kỳ quái, tâm cơ khó dò.

Để ngăn nàng tiếp tục bắt nạt ta,

Trong thư phòng, chỉ cần nàng vừa mở miệng với ta,

Mấy vị ca ca liền lập tức vây lại.

Trạng thái này cứ thế kéo dài suốt nhiều năm.

Hàn Vũ cuối cùng cũng hiểu ra,

Muốn các ca ca thương,

Thì phải cho ta vui.

Ta vui, các ca ca mới vui.

Một lần nọ, ta viết chữ suốt một canh giờ,

Hàn Vũ liền giả vờ đưa cho ta một chén trà.

Ta giả vờ ngạc nhiên cảm , vừa vừa đưa tay nhận lấy.

Vừa định uống, lại bị nhị ca ngăn lại.

Hàn Vũ biến sắc:

“Ta thật lòng chỉ muốn đưa trà cho tỷ!”

“Nhị ca, không sao đâu.”

Ta bưng trà uống một ngụm:

“Đấy, không sao mà.”

Hàn Thần Niệm thật lâu, rồi mới gật đầu buông lỏng cảnh giác.

Ta mỉm nắm tay Hàn Vũ, ngồi xuống cạnh nàng:

“Muội muội, chỗ ta có mấy cuộn lụa Lưu Quang mới, lát về sai người đưa sang cho muội may váy múa, chăng?”

Ánh mắt Hàn Vũ lóe lên tia ganh ghét,

Nhưng nàng nhanh chóng đè nén lại, mỉm :

“Đa tạ tỷ tỷ.”

Ta nhẹ nhàng :

“Tỷ muội với nhau, cần gì khách sáo.”

Bao năm nay, phụ hoàng mời không ít sư phó dạy ta cầm kỳ thi họa.

Hàn Vũ biết mình chẳng thể so với ta,

Đành chọn đường khác—vũ kỹ.

Nàng khổ luyện múa, mong có thể một vũ kinh thành, lấn át ta.

Nhưng ta sao có thể để nàng toại nguyện?

Thời gian dần trôi, ta bắt đầu xuất hiện triệu chứng dị ứng.

Tề Thanh Phong vẫn luôn ý đến ta,

Thấy ta không thoải mái liền bước tới:

“An Lạc công chúa thấy không khỏe?”

Ta liên tục hắt hơi,

A Hương thấy các nốt đỏ trên người ta, sốt ruột :

“Công chúa, người bị dị ứng rồi! Có ăn phải đậu phộng không ?”

“Không có…” Ta ngứa cổ, khẽ gãi.

Hàn Vũ giận dữ, đột nhiên nhào tới đẩy mạnh ta một cái:

“Ngươi lại hãm ta!”

9

Ánh mắt ta lóe lên một tia lạnh khó phát hiện.

Cứ đẩy đi, như mọi người lại càng thêm ghét ngươi.

Tề Thanh Phong đang đứng sát cạnh ta, kịp thời đưa tay đỡ lấy.

Ta ngồi vững, liền nhỏ giọng :

“Đa tạ.”

Ánh mắt Hàn Thần Niệm đã lạnh đến thấu xương:

“Hàn Vũ, ta đã từng cảnh cáo muội rồi.”

Hàn Vũ toàn thân run rẩy, rất lâu sau mới nghiến răng bật ra mấy chữ:

“Không phải ta!”

Vì lần này ta bị dị ứng không nghiêm trọng, lại thêm ta cố gắng ngăn cản,

Nên nàng không bị gì lớn.

Thế phụ hoàng vẫn hạ lệnh điều tra kỹ chuyện đã xảy ra.

Cuối cùng, trong chén trà ta uống, phát hiện có vụn đậu phộng.

Tối ấy, lúc ta ngủ lại diễn thêm một hồi mộng mị.

Mẫu hậu vừa lo vừa giận, chỉ hận không thể đích thân bóp chết Hàn Vũ.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, ta đã không còn ngứa ngáy nữa.

Nghĩ bụng dạo này không tới thư phòng học , chi bằng tìm việc gì thú vị hơn .

Chỉ tiếc nghĩ mãi chẳng ra điều gì hay ho.

Cho đến khi nhị ca đi học về, tới xem bệnh ta đã khá hơn chưa.

“Đường hồ lô!”

Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các

Ta reo lên, tay nhỏ vui mừng đón lấy xiên kẹo hắn mang đến.

Bên trong có tới hai xiên—ta biết một xiên là để dành cho A Hương.

A Hương nuốt nước miếng, ý bảo ta cứ giữ lại.

Ta , gật đầu đồng ý.

Đây là lần thứ hai trong đời ta ăn đường hồ lô.

Lần đầu là sau khi ta bị nghiên mực đập vào đầu, hồi phục xong trở lại thư phòng, Tề Thanh Phong tặng.

Xem chừng lần này cũng là do hắn nhờ mang đến.

Ta chớp chớp hàng mi cong, miệng cong thành nụ rực rỡ.

“Nhị ca, hay là chúng ta ra ngoài cung dạo chơi đi?”

Hàn Thần Niệm khựng lại:

“Chuyện ấy… ta không dám chủ.”

Mẫu hậu vừa bước vào thì nghe đúng câu này.

“Sao lại không dám chủ chuyện gì?”

Ta sáng rỡ hai mắt, ôm lấy cánh tay mẫu hậu nũng:

“Mẫu hậu, cho An An ra ngoài cung chơi một ngày không?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...