4
Một chuỗi tiếng than vãn vang lên khắp phòng khách, như thể có thể thấy hình ảnh Giang Dực sụp đổ trước mắt.
Cả căn phòng chìm vào im lặng kỳ lạ.
Bên cạnh, Lục Hoài khẽ thẳng lưng: “Tôi ăn xong rồi, mọi người cứ từ từ dùng.”
Nói xong, đứng dậy, bước nhanh ra ngoài đi .
Không hiểu sao lại có cảm giác như vừa tiêm một liều năng lượng.
Còn Lục Vãn Vãn, vốn luôn diễn xuất “rất nhập vai,” giờ bỗng ngoan ngoãn hẳn.
Tôi lặng lẽ suy nghĩ.
Đứa trẻ bị tráo với tôi năm xưa, tiểu thư thực sự của nhà họ Lục, giờ là chị ruột của Giang Dực.
Lẽ nào lại có sức uy hiếp lớn đến thế?
Dưới làn sóng tấn công liên tục của Giang Dực, tôi đã hiểu thêm về độ “cuồng nhiệt” của Lục Kiều.
Không chỉ thức đêm soạn kế hoạch, ấy còn chạy đôn chạy đáo cải tạo địa điểm, áp dụng quy trình nuôi heo và mổ khoa học.
Cô ấy rất biết hạ mình, đích thân đến quầy thịt heo của bố Giang Dực khảo sát, thậm chí giúp bán thịt trong ba ngày liền rồi bắt tay vào cải cách.
Công bằng mà , quầy thịt sau khi cải tổ đã lên một tầm cao mới, buôn bán tốt hơn trước rất nhiều.
Chỉ có điều Giang Dực phải chịu khổ, trở thành nhân viên duy nhất và hữu dụng nhất dưới tay Lục Kiều.
Nhưng đây chưa phải điểm đáng sợ nhất. Điều thực sự đáng sợ là quầy thịt heo nhà họ Giang chỉ là nghề tay trái của Lục Kiều. Công việc chính của ấy là trưởng nhóm dự án tại tập đoàn Lục Thị.
Vị trí này do chính ấy tự nộp đơn xin sau khi vừa tròn 18 tuổi, từng bước leo lên từ nhân viên nhỏ, lúc đó chẳng ai biết là tiểu thư nhà họ Lục.
Đúng là quá đáng sợ.
Bỗng dưng tôi hiểu ra vì sao sáng nay Lục Hoài lại có cảm giác khẩn trương như .
Có một em “siêu chiến” như thế, lúc nào cũng đe dọa đến ngôi vị tổng tài của mình, thì sao giữ phong thái bá đạo chứ.
Nhưng bây giờ, đổi lại là em “chỉ thích nằm dài” như tôi, có lẽ ấy không cần lo lắng nữa rồi.
Tổng tài cả đi nuôi gia đình, còn tôi nằm dài trên sofa nghịch điện thoại.
Lục Vãn Vãn tập đàn piano xong.
Tôi vẫn nằm dài trên sofa.
Lục Vãn Vãn học xong lớp khiêu vũ.
Tôi vẫn nằm dài trên sofa.
Lục Vãn Vãn theo dì Lưu học bánh ngọt.
Tôi lật người sang bên kia.
“Chị…” Lục Vãn Vãn bê một đĩa bánh quy nóng hổi bước đến trước mặt tôi, vẻ muốn lại thôi.
Tôi vẫn chăm dán mắt vào màn hình điện thoại, hoàn toàn không để ý đến sự xuất hiện của “một sinh vật hình người” bên cạnh.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lục Vãn Vãn thoáng hiện nét tức giận, giọng đột nhiên cao vút:
“Chị, nhà họ Lục tuy có tiền, chúng ta cũng nên phát triển bản thân, không lãng phí thời gian như .”
Cô ta dừng một chút, cắn môi tiếp lời:
“Có lẽ chị từng sống trong môi trường quá tệ, chưa từng gặp những người xuất sắc thực sự, nên tầm cũng hạn hẹp, quen với lối sống của người tầng dưới, chỉ biết ăn chờ chết. Nhưng—”
Cô ta đột nhiên nhấn mạnh giọng , nắm chặt tay, tôi đầy phẫn nộ mà thốt lên:
“Đó không phải là lý do để chị buông thả!”
Tôi mơ màng ngẩng đầu lên: “Cô ta gì ?”
Lục Vãn Vãn nhíu mày, định mở miệng thêm thì đột nhiên có giọng quen thuộc vang lên từ điện thoại.
“Từ nhỏ ta đã như , chuyện chẳng bao giờ trúng ý chính, logic rối rắm, câu cú không rõ ràng.”
Đầu bên kia là Lục Kiều, ấy dừng lại một chút, giọng điệu có phần nghiêm nghị hơn:
“Lục Vãn Vãn, mấy năm học văn đều bỏ phí cả sao?
“Giáo viên văn của dạy kiểu gì, hay chính học không ra gì? Chứ nếu không, sao lớn thế này rồi mà chuyện vẫn không rõ ràng như thế?”
“Chị… chị ơi?”
Khuôn mặt Lục Vãn Vãn trắng bệch, cơ thể cứng đờ, theo bản năng đứng ngay ngắn.
Lời của Lục Kiều như đả kích mạnh vào ta, khiến quay người bước đi mà như người mất hồn.
Lục Kiều ở đầu dây bên kia cảm ơn tôi:
“Hệ thống em rất dễ dùng. Giang Dực không sai, em quả thực rất giỏi chuyện này.”
Tôi thờ ơ đáp lại một tiếng.
Trước khi cúp máy, Lục Kiều dường như nhớ ra điều gì, thêm:
“Còn vài ngày nữa, bố mẹ… vợ chồng nhà họ Lục sẽ về. Họ rất khác với bố mẹ nhà họ Giang, em nên chuẩn bị tâm lý trước.”
Khác chỗ nào? Chẳng lẽ họ không phải con người?
Tôi nghĩ hai giây, rồi nhanh chóng quăng luôn suy nghĩ đó ra khỏi đầu.
5
Cuộc sống của tôi ở nhà họ Lục chẳng khác gì so với khi còn ở nhà họ Giang, chỉ là đổi sang một nơi khác để nằm mà thôi.
Nhưng thật, chiếc sofa lớn ở phòng khách nhà họ Lục nằm thích thật. Những ngày qua trừ lúc lên lầu ngủ, tôi hầu như không rời khỏi nó.
Thực ra tôi cũng định ngủ luôn trên sofa. Nhưng vào một buổi tối, khi tôi xuống lầu uống nước thì bị Lục Hoài bắt gặp.
Anh ấy ép tôi phải quay về phòng ngủ, còn đích thân tiễn tôi đến cửa để chắc chắn tôi sẽ không lén quay lại sofa.
“Em ở nhà họ Giang những năm qua…” Anh trông như muốn gì đó, cuối cùng chỉ xoa xoa mi tâm.
“Thôi, ngủ sớm đi.”
Mấy ngày nay, Lục Hoài có vẻ đã tận mắt thấy sự khác biệt giữa một con cá mặn và một con người.
Tôi có thể giữ nguyên tư thế hàng giờ liền mà không đậy.
Ngay hôm đầu đến, Lục Hoài đã đưa tôi một chiếc thẻ, hàng tháng sẽ có 200.000 đồng tiêu vặt chuyển vào đó.
Nhưng thật buồn , mấy ngày nay tôi còn chưa bước chân ra khỏi cửa, gì đến chuyện tiêu tiền.
Hôm nay, Lục Hoài nghỉ ở nhà, cuối cùng mới nhận ra tôi sống có phần… bê tha đến mức có thể tự mình tiều tụy chết đi.
Anh ấy không thể chịu nổi nữa, tự tay “lật tôi” – à không, tự tay giúp tôi sửa đổi thói quen xấu.
Lúc thì kéo tôi dậy vận tay chân, lúc lại bảo tôi đừng màn hình quá lâu mà nên hướng mắt ra xa.
Tôi bị phiền đến mức phải chủ hỏi tại sao ở nhà.
Lục Hoài hơi ngừng lại, đang định gì đó thì bên ngoài vang lên tiếng xe. Anh lập tức im lặng.
Trên lầu, Lục Vãn Vãn đang luyện đàn piano, liền chạy nhanh xuống, vui vẻ nhảy vào vòng tay của một người phụ nữ.
“Mẹ, bố, hai người về rồi, Vãn Vãn nhớ hai người quá.”
Người phụ nữ ôm bé, cưng chiều gọi “bảo bối,” người đàn ông bên cạnh cũng hòa theo, cả gia đình ba người thân thiết không gì sánh bằng, năng đầy ân cần và ấm áp.
Bà Lục vừa phấn khởi kể về chuyến đi, vừa lấy quà ra khoe, Vãn Vãn cũng rất phối hợp, thỉnh thoảng còn ôm mặt kêu “Wow,” phản ứng cực kỳ nhiệt .
Trong bữa ăn, hai mẹ con vẫn tiếp tục ríu rít trò chuyện, ông Lục mỉm họ.
Một cảnh tượng gia đình ấm cúng đến lạ.
Chỉ có tôi và Lục Hoài là hoàn toàn không hợp cảnh.
Hôm nay Lục Hoài đặc biệt im lặng, tôi một cái, ánh mắt như muốn an ủi.
Tôi: “?”
Lục Hoài Lục Vãn Vãn đang vui vẻ khoe quà, trầm giọng :
“Thôi, ăn cơm thì ăn cơm, quà cứ để ăn xong rồi mang về phòng mở.”
Rồi quay sang bà Lục, giọng điệu có phần dịu lại.
“Mẹ, hôm nay mẹ và Miên Miên lần đầu gặp nhau, không phải cũng nên tặng nó một món quà sao?”
Bà Lục lập tức nhớ ra tôi, ngỡ ngàng ồ lên một tiếng, vỗ trán như muốn tìm thứ gì đó tặng tôi. Nhưng quà bà mang về đã bị Lục Vãn Vãn mở hết.
Không nghĩ ngợi lâu, bà liền cầm lấy món quà đang trong tay Lục Vãn Vãn.
“Miên Miên, cái này mẹ tặng con. Lần sau mẹ sẽ bù lại.”
Ông Lục ở bên thêm vào: “Mẹ con đã tặng thì cứ nhận đi. Chúng ta không cố quên con, chỉ là nhất thời chưa nhớ ra.”
Tôi nghĩ, nếu Lục Kiều ở đây, chắc chắn sẽ bảo ông Lục học văn không tới nơi tới chốn.
Hoặc là ông ấy chuyên học “văn nghệ vô nghĩa.”
Tôi không nhận.
“Món quà đã bị người khác mở ra, con không cần.”
Lời tôi khiến không khí trên bàn ăn lập tức lạnh đi vài độ.
Bà Lục hơi bối rối, buồn bã hỏi:
“Miên Miên, con trách mẹ sao? Mẹ không cố ý, lần sau mẹ bù không?”
Ông Lục đặt đũa xuống bàn, sắc mặt trầm hẳn.
“Không có quy củ, con với mẹ như à?”
Lục Hoài xoa trán, như thể sự phiền muộn sắp tràn ra ngoài.
Trong bầu không khí ngột ngạt, Lục Vãn Vãn rụt rè lên tiếng:
“Những món quà đó, con không cần nữa, đều tặng chị đi.”
Bà Lục liền kéo tay bé, an ủi:
“Bảo bối, con là đứa ngoan nhất, con thích gì cứ với mẹ, mẹ đều mua cho con.”
“Vâng, cảm ơn mẹ.”
Hai mẹ con vui vẻ trò chuyện, sự căng thẳng trên bàn ăn dường như đã qua đi.
Bạn thấy sao?