Mở cửa ra, là một ly Guming.
Là Phó Kỳ Dự đặt.
Trà sữa kem phô mai giòn, ba phần đường, ít đá, đúng chuẩn vị tôi thích.
m thanh máy hút mùi trong bếp ngừng lại.
Anh cởi tạp dề, bưng đĩa thịt xào ớt xanh ra.
Tôi lắc lắc ly trà sữa vừa mới mở nắp:
“Anh đặt à?”
Anh múc cơm, đặt lên bàn, liếc tôi:
“Ừ.”
Giọng rất tự nhiên:
“Em ăn xong bữa trưa là sẽ gọi một ly uống buổi chiều, nên đặt sẵn. Uống sớm một chút, không tối lại mất ngủ.”
Tôi hơi nghi hoặc:
“Mất ngủ? Sao biết em mất”
“Em cũng không ngủ mà.”
“Anh không phải… đứng ngoài cửa phòng em nghe trộm đấy chứ?!”
“Phòng này… cách âm kém.”
Tôi… sụp đổ rồi.
Sụp nặng luôn!
Chẳng phải là Phó Kỳ Dự nghe thấy hết tiếng tôi khúc khích mỗi tối, còn biết tôi xem mấy video “không dành cho thiếu nhi” để dễ ngủ à?!
Khoan đã.
Biết thì thôi đi, ra gì chứ trời ơi!!!
7
Vài ngày sau, vào một buổi sáng khi Phó Kỳ Dự đang chuẩn bị bữa sáng cho tôi, nhà họ Phó cho người gửi đến một bộ vest nam và một chiếc váy dạ hội nữ.
Là để dự tiệc sinh nhật 18 tuổi của Phó Vân tối nay.
Mấy hôm trước, tôi cờ nghe thấy ông Phó gọi điện cho Phó Kỳ Dự, dùng di vật của mẹ để ép phải tham dự buổi tiệc này.
Dạo gần đây, mỗi khi đối diện với tôi, ánh mắt Phó Kỳ Dự đều có phần lúng túng, chắc là đang nghĩ cách mở lời.
Tôi khẽ : “Chiếc váy này đẹp thật đấy, em còn chưa từng mặc bộ nào đắt tiền như thế.”
Ánh mắt Phó Kỳ Dự lóe sáng: “Em chịu đi à?”
“Ừ, em đi với .”
Có vẻ cốt truyện đã quay lại quỹ đạo.
Tại bữa tiệc này, Phó Kỳ Dự sẽ gặp nữ chính – người đầu tiên đứng ra bảo vệ , rồi hai người nhau, thấu hiểu nhau, cùng nhau vượt mọi khó khăn.
Lẽ ra tôi nên vui mừng vì sắp hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng không hiểu sao trong lòng lại có chút khó chịu.
8
Cả buổi chiều, tôi ở lì trong phòng học trang điểm theo clip của beauty blogger.
Chớp mắt đã bốn tiếng trôi qua tôi mới tạm hài lòng với lớp makeup của mình.
Cũng khá hợp với chiếc váy màu hồng.
Đúng lúc đó, Phó Kỳ Dự gõ cửa phòng.
“Tài xế tới rồi.”
“Ra liền!”
Vừa mở cửa ra, đập vào mắt tôi là gương mặt đẹp không tì vết của .
Tóc chải chuốt kỹ càng, ngũ quan sắc sảo không cần chỉnh sửa gì, vốn đã rất đẹp trai.
Bộ vest vừa người tôn lên khí chất, trưởng thành và chững chạc, khác hẳn vẻ non nớt trước kia.
Tôi còn mải mê ngắm mà không để ý đôi mắt Phó Kỳ Dự lúc này cũng lóe lên chút sáng lấp lánh.
Tài xế hai chúng tôi rồi tủm tỉm: “Đúng là đẹp đôi thật.”
“Đi thôi.”
Tôi tự nhiên khoác tay .
Tài xế kinh ngạc lẩm bẩm: “Khi nào mà quan hệ tốt rồi? Chẳng phải bảo là không có cảm gì sao?”
Nhà tôi khá xa khu trung tâm, tới hội trường mất khoảng ba tiếng.
Tôi ngồi hàng ghế sau, lướt điện thoại một lúc thì bắt đầu thấy hơi say xe, khó chịu.
“Em muốn ăn trái cây không?”
Phó Kỳ Dự bỗng lấy ra một hộp trái cây cắt sẵn.
Dưa lưới, dưa hấu, cả dâu tây cũng đã rửa sạch.
Tôi ngạc nhiên: “Anh để sẵn trái cây trong túi á!”
“Còn có cả đồ ăn vặt.”
Anh đưa cả túi cho tôi, tôi lục lọi thì phát hiện cả… trà sữa!
Tôi sốc nặng: “Có cả trà sữa?
Anh mua từ khi nào ? Quán đó chỉ nhận đặt trực tiếp tại chỗ, mà mỗi lần đặt là phải xếp hàng cả tiếng, ra ngoài xếp hàng mua trà sữa cho em á?
Ba phần đường, ít đá – đúng vị em luôn! Phó Kỳ Dự, tốt quá rồi đấy!”
Nhưng vừa dứt lời, mặt lại lạnh xuống.
Lạ thật, tôi gì sai à?
Tôi hút một viên trân châu.
Ôi, ngon thật.
Tôi vừa hút vừa nhỏ: “Phó Kỳ Dự, xem em uống trà sữa nhiều có bị mập không?”
Anh đáp nhẹ: “Không đâu.
Em gầy lắm.”
Dù giọng rất nhỏ, tôi nghe thấy rõ.
“Phó Kỳ Dự, sau này nhiều mấy câu như nha, em thích nghe!”
“Ừm.”
Tài xế ngồi ghế trước khẽ mỉm hài lòng.
9
Vừa đến nơi, tôi và Phó Kỳ Dự không vào sảnh tiệc ngay mà dẫn đến phòng nghỉ của Phó Phú Quốc – cha .
“Tiểu Dự, dạo này con sống ổn không?”
Người đàn ông trung niên đang ngồi liền đứng lên bắt tay .
Phó Kỳ Dự không phản ứng, rõ ràng chán ghét sự đụng chạm này.
“Ba biết con giận ba, con chịu tới là ba mừng rồi. Lại đây, ba giới thiệu em con.”
Phó Vân – do Giang Ngọc Mai đẩy lên – lộ vẻ miễn cưỡng, gọi một tiếng “Anh.”
Phó Kỳ Dự quay mặt đi, vẫn không lời nào.
Phó Vân từ nhỏ đã quen nuông chiều, hằn học : “Không hiểu sao một đứa con rơi lại dám tỏ thái độ như thế.”
“Phó Vân!” – Giang Ngọc Mai lập tức quát.
“Phú Quốc, ông đừng trách bọn trẻ. Chúng vẫn còn nhỏ, là tôi dạy dỗ chưa tốt. Tiểu Dự không nhận tôi mẹ cũng không sao, chỉ cần nó chịu nhận ông là cha thì tôi vẫn sẽ coi nó như con ruột.”
Diễn đạt trơn tru, đúng kiểu “trà xanh lâu năm.
“Thôi, đưa Kỳ Dự về phòng nghỉ đi. Ôn Hiến, ở lại một chút.”
Nghe , Phó Kỳ Dự lập tức dừng lại, ánh mắt lộ vẻ cảnh giác.
Theo hệ thống , sắp tới sẽ xảy ra mâu thuẫn với Phó Vân, rồi sẽ gặp nữ chính Tống Vãn Tình – người sẽ giúp bước ra khỏi vỏ bọc tự kỷ, mở ra hành trình nam chính đúng nghĩa.
Tôi ngay:
“Phó Kỳ Dự, cứ đi chuẩn bị đi, em đến sau.”
Anh lưỡng lự một lát, rồi vẫn nghe theo tôi.
“Nó nghe lời thật. Ngoài mẹ ruột, tôi chưa thấy nó tin tưởng ai như thế.” – Phó Phú Quốc lạnh.
“Dù mẹ nó sắp đặt hôn sự cho hai người, tôi biết rõ, nó không thích , cũng chẳng thích nó. Cô bên cạnh nó là vì tiền chứ gì. Ai mà muốn sống cùng một người mắc chứng tự kỷ chứ? Nếu chịu…”
Lại là cái bài quen thuộc – lôi kéo tôi gián điệp.
Mấy kiểu tiết này sao vẫn còn tồn tại trời?
“Tổng giám đốc Phó, nếu muốn nhờ vả tôi, không cần phải dìm con trai mình xuống đáy như thế.
Tình cảm là chuyện hai chiều.
Anh ấy đối xử tốt với tôi, tôi sẽ không phản bội ấy.
Mọi việc ấy , đều nên xuất phát từ lòng ấy, không phải sự thao túng của ai khác.
Anh ấy và mẹ ấy không gì sai.
Ai sai, ông tự biết rõ nhất.”
“Cô to gan thật.”
Thật ra tôi đang toát mồ hôi hột.
Nhưng lời đã ra rồi, lập trường cũng rõ ràng, không thể nuốt lại.
Phó Phú Quốc xua tay:
“Cô đi đi, Phó Kỳ Dự còn đang chờ.”
10
Tôi nhân viên đưa đến trước cửa phòng nghỉ của Phó Kỳ Dự.
Vừa đến đã thấy Giang Tiểu Nguyệt đang mắng người khác:
“Dù sao ấy cũng là người nhà họ Phó, sao các người có thể đối xử với ấy như thế!”
Phó Kỳ Dự nắm chặt tay, cả người run rẩy trong đau khổ.
Tôi theo phản xạ hơi lo lắng.
Nhưng Giang Tiểu Nguyệt đứng chắn trước mặt , đưa khăn giấy cho .
“Lau đi, lát nữa để ba tôi đuổi hết mấy người đó!”
Giang Tiểu Nguyệt là thiên kim nhà họ Giang, sau này sẽ là người trợ lực lớn trong sự nghiệp của Phó Kỳ Dự.
Anh nhận khăn giấy, khẽ gì đó với ấy.
Khoảng cách hai người rất gần.
Giang Tiểu Nguyệt nghe xong liền mỉm , vui vẻ đáp:
“Được!”
Có vẻ tôi không còn cần thiết nữa.
Tôi gửi tin nhắn cho Phó Kỳ Dự.
Sau đó lặng lẽ rời khỏi đó bằng cửa sau.
Lên app tìm một quán karaoke gần đó, đặt ngay gói 4 tiếng rồi nhanh chóng chạy đến.
11
Lâu lắm rồi hệ thống mới lên tiếng trở lại:
【Ký chủ, tôi thật sự khâm phục đấy, một mình đi KTV, tâm lý mạnh mẽ đến mức nào ?】
Tôi hừ một tiếng đầy khinh bỉ:
“Đi hát KTV một mình thì sao? Tôi còn có thể một mình đi ăn nhà hàng, một mình đi xem phim, một mình đi siêu thị đấy.”
【Tôi biết ngay mà, cốt truyện đâu có thay đổi. Cô xem, nam chính vẫn đi dự tiệc và gặp nữ chính đấy thôi!】
Ngay giây sau đó, tôi cầm mic lên, hét một tràng:
“Trời cao đất rộng chính là của tôi~”
【Á á cái tai tôi! Ký chủ, gào to thế gì!】
Tôi vẫn cầm mic: “Hả? Anh gì? Tôi nghe không rõ á~ Sao giống muỗi kêu !”
Hệ thống: 【……】
Tôi bật hết list nhạc của Phượng Hoàng Truyền Kỳ, Thái Y Lâm Tiêu Kính Đằng, Lâm Tuấn Kiệt… điểm đến tận 40 bài.
Vừa hát vừa khóc, vừa khóc lại , xong lại hát tiếp.
Hát tới khô cả họng, tôi lôi lon bia lén mang theo trong túi ra, bật “tách” một cái.
Đang hát một bài đậm chất đau lòng của Tiết Chi Khiêm, nước mắt nước mũi đầy mặt thì cửa phòng đột nhiên bị mở ra.
m thanh im bặt.
Tôi và Phó Kỳ Dự đứng hình nhau.
“Anh tới đây gì?”
Phó Kỳ Dự có vẻ tủi thân: “Em không có ở đó… không muốn ở lại.”
Anh vẫn mặc bộ vest ban nãy, rõ ràng là đến thẳng từ buổi tiệc.
Ánh đèn lờ mờ chiếu lên người , viền vai rộng, eo nhỏ, dáng người như tạc.
Tôi nuốt nước bọt.
Một người đàn ông lệ thuộc vào vợ mình có gì sai chứ?!
Tôi mềm lòng ngay, đi tới đưa mic cho :
“Vậy hát với em đi.”
“Anh không biết hát.”
“Thì nghe em hát.”
“Được.”
Đ_ọc full tại page G(óc N*hỏ, c.ủa Tuệ L,âm~
Tôi hát không hay gì đâu, trắng ra là “mèo kêu quỷ khóc”.
Là người bẩm sinh tông điếc, tôi cũng biết thân biết phận.
Hát tới đoạn cao trào, tôi lỡ… trật tông.
Tôi ngừng lại, về phía Phó Kỳ Dự:
“Nghe có hay không?”
Phó Kỳ Dự nghiêm túc đáp: “Hay.”
Tôi .
Chắc cũng thuộc loại “mèo kêu quỷ khóc”, hát còn tệ hơn tôi.
Tôi dúi mic vào tay , bắt buộc: “Anh phải hát một bài!”
Anh ngập ngừng nhận lấy… rồi
Không thể là “khóc thét”… mà là “mở miệng là đốn tim”!
Khoan đã.
Anh không sớm là mình hát hay như ca sĩ ?!
Tự trọng của tôi bị dẫm đạp tơi tả.
Khi trả mic lại cho tôi, tôi từ chối:
“Không hát nữa.”
“Được.”
Bạn thấy sao?