Khi Cố Vấn Trở [...] – Chương 4

10

Sáng sớm hôm sau.

Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy lách tách.

Tôi đi ngang qua nghe thấy giọng khàn khàn truyền ra:

“Lấy cho một cái áo choàng tắm mới.”

Tôi khựng lại, mắt sáng bừng.

“Khụ khụ.”

Tôi giả vờ ho, rồi ba lần từ chối.

“Anh đừng có dụ tôi.

“Tôi không rung đâu.

“Tôi nếm đủ đắng cay của rồi.”

Bên trong im lặng một lúc.

“Vậy em về phòng trước đi, tự ra lấy.”

Giọng đã ở ngay sau cánh cửa.

Qua lớp kính mờ, tôi thấy rõ hơi nước từ hơi thở mờ mịt phủ lên.

Bóng người mơ hồ đứng bất .

Tôi vội che mắt, quay đầu chạy về phòng.

Khuôn mặt nóng bừng không tan nổi.

Chu Tứ bước ra khỏi phòng tắm, quần áo kín bưng.

Tôi lại thấy không vui, nhíu mày hỏi:

“Anh mặc kín như bưng , đang giấu chuyện gì sao?”

Chu Tứ im lặng.

Im lặng ra khỏi nhà.

Đến tối, lại im lặng trở về.

Anh không để ý tới tôi.

Cũng không nhờ tôi tháo cà vạt nữa.

Không khí ngượng ngùng chết đi .

Tôi biết chắc sáng nay mình bị ngáo sinh lý rồi, không biết đã lung tung những gì.

Nhưng cũng đâu cần phải dùng chiến tranh lạnh với tôi.

Tôi giận quá, xách túi ra ngoài.

Không biết đi đâu, thế là lại tới quán bar.

Cậu nhóc tóc trắng vẫn ngồi quầy lễ tân chơi game.

Tôi đưa cho cậu ta một cây kẹo mút.

Cậu ta ngẩng đầu lên:

“Chị ơi, hôm nay chị muốn tìm đẹp trai nào?”

“… Tìm em.”

“Được thôi.”

Cậu ta đứng dậy, dáng vẻ lười biếng:

“Về nhà chị hay nhà em?”

Cậu ấy đứng dậy cao hơn tôi cả cái đầu.

Tôi phải ngẩng mặt lên :

“Em đủ tuổi chưa đấy?”

“Vừa tròn 18.”

Cậu ta nhận lấy cây kẹo, bóc ra cho vào miệng.

“Nếu không tin, chị cần thì em cho xem chứng minh thư.”

Tôi lắc đầu:

“Không cần. Tôi chỉ muốn hỏi em một chuyện.”

“Xì, hắn lại tới rồi.”

Cậu ta liếc sang một bên, ngồi xuống tiếp tục chơi game.

Vừa tap tap trên điện thoại, vừa :

“Chị à, lần sau tránh hắn rồi hẵng tìm em, em không muốn bị đánh đâu.”

Tôi quay đầu, từ xa thấy bóng Chu Tứ.

Tôi sững lại:

“Cậu nhóc, em … lại ai cơ?”

“Có muốn biết không?”

Cậu ta , ngoắc ngoắc tay gọi tôi lại gần.

Tôi khẽ dịch tới gần.

Cậu ta cong khóe môi:

“Ba năm trước, hắn đi theo chị vào đây. Chị bị bỏ thuốc, hắn muốn đưa chị đi bệnh viện, chị không chịu, còn cưỡng hôn người ta nữa.

“À, còn nữa, lần trước chị tới đón đẹp trai khác, hắn cũng đi theo đấy.”

Đầu tôi rối như mớ bòng bong.

Vậy nên…

Ba năm trước, tôi đã “ngủ” với Chu Tứ?

Chọn xong tướng trong game, cậu nhóc lại ngẩng đầu bổ sung:

“À còn, sau vụ đó, mấy thằng bỏ thuốc chị bị đánh cho tàn phế luôn.”

Bị Chu Tứ lôi lên xe, tôi vẫn còn ngơ ngác.

Lắp bắp hỏi:

“Những gì cậu ấy … là thật sao?”

Bàn tay nắm vô lăng của Chu Tứ siết chặt:

“Ừ.”

“Anh… thật sự thích tôi à?”

“Ừ.”

“Từ khi nào? Tôi không nhớ mình từng quen biết .”

“Quan trọng sao?”

Chu Tứ nghiêng đầu, ánh mắt tối lại, như cơn bão sắp ập đến.

Tôi bỗng chốc câm nín.

Anh bật khẽ, khởi xe.

Tiếng cơ vang lên, giọng trầm thấp truyền tới:

“Tô Âm, nếu ra rồi, em có thể không?”

Tôi không trả lời nổi.

Bởi vì…

Hình như tôi đã có chút lòng rồi.

Nhưng tôi không dám thừa nhận.

Bởi vì chỉ cần thừa nhận thôi…

Tôi sẽ trở thành một tệ bạc trong chính mắt mình.

Miệng ăn món trong bát, đầu lại nghĩ tới món trong nồi.

Tôi không buông nổi quá khứ với Giang Duyên, cũng chẳng nỡ từ chối sự dịu dàng của Chu Tứ.

Cho nên, khi Chu Tứ bắt đầu giữ khoảng cách với tôi, tôi lại phát điên mà kéo ấy trở lại.

Còn mặt dày đi trêu ghẹo .

Muốn dụ quay về bên mình.

Rồi lại đổ hết lỗi lên sinh lý kỳ.

Thật sự…

Quá xấu xa.

Tôi né tránh ra ngoài cửa sổ xe.

Không gian yên tĩnh như thể đã qua cả một thế kỷ.

Sau một hồi đấu tranh tâm lý dài dằng dặc, người đàn ông bên cạnh cuối cùng cũng chịu thua.

“Âm Âm, biết không còn sạch sẽ nữa. Nhưng lần đầu tiên của , là dành cho em.

“Tiền của , em muốn, cũng cho.

“Nếu em cảm thấy dành cho em chưa đủ, có thể học.

“Bộ phim đó đã xem xong, trừ việc mất mạng, còn lại đều có thể .”

Tôi lại bắt trúng chỗ kỳ cục:”Vậy… không thể nhảy biển vì tôi sao?”

“Âm Âm, một người, điều kiện tiên quyết là còn sống.

“Nếu chết rồi, để em đơn một mình thì sao?

“Anh hy vọng sống lâu hơn em, như mới có thể bảo vệ em cả đời.”

Xe dừng lại từ lúc nào trước cửa nhà.

Tôi ngây ngẩn .

Nói không cảm dối.

Nhưng…

“Những lời này, nghe cứ như sổ tay của mấy tên tra nam .”

Ba giây trầm mặc.

Chu Tứ vô lực nhắm mắt.

“Âm Âm, em lại đang trốn tránh.”

“Nhưng mà…”

Tôi ghé sát mặt , khoảng cách cực kỳ gần.

Hàng mi dài quệt nhẹ lên gương mặt đối phương, tạo ra những vệt sáng mờ mờ dưới ánh đèn.

Nếu đã là “ hư” thì nhận luôn đi.

“Tôi muốn hôn , ngay lúc này.”

11

Nụ hôn này kéo dài rất lâu.

Bên trong xe dần dần nóng lên.

Cho đến khi tiếng “cạch” kim loại vang lên.

Giây tiếp theo, tay tôi bị giữ lại.

Tôi bực mình:

“Anh cũng định thành ông cụ non à?”

Chu Tứ khựng lại:

“Không phải… Âm Âm, em còn đang trong kỳ sinh lý.”

“… Tôi quên mất.”

Anh khẽ bật , lồng ngực rung lên.

“Không .”

Tôi tức giận cắn vào xương quai xanh của — nơi đó nóng hổi, có hương vị của sự sống.

Ngón tay tôi trượt dọc theo cơ bụng như đang chơi cầu trượt.

【Cộc cộc——】

Tiếng gõ cửa xe vang lên.

Ngoài cửa sổ, Chu Cửu đỏ bừng mắt, nước mắt còn vương trên mặt.

“Không nhau! Chị là của em!”

Cậu nhóc mặc đồ ngủ, tóc còn ướt, trông như vừa mới tắm xong.

Tôi xoa đầu cậu:

“Con trai, ngoan nào, chị lớn tuổi rồi.”

Chu Cửu khóc tu tu:

“Chị không già! Em không muốn con trai chị, em muốn chồng chị!

“Chị bỏ ba đi, lấy em không?

“Ông ấy già rồi, vô dụng lắm!”

Chu Tứ liếc mắt lạnh lùng:

“Anh vô dụng hay không, em biết chắc à?”

Chu Cửu không thèm để ý, tiếp tục lải nhải:

“Chị ơi, đàn ông qua 25 là như ông cụ 60 rồi. Anh ấy 30 rồi, còn em mới 18, chị em đi!”

Tôi cố nhịn :

“Em là con trai chị, chị ai nếu không em?”

Chu Cửu nức nở:

“Chị biết rõ em không cái kiểu đó mà…”

“Được rồi, đừng khóc nữa. Khóc nhiều quá lại phải trùm túi nilon giống chị giờ đó.”

Đúng lúc này, điện thoại reo lên.

Là Giang Duyên.

【Âm Âm, chúng ta chuyện chút đi, không?】

【Anh đang đợi em ở cầu vượt gần đây.】

Tôi ra ngoài xe, thấy bóng hình quen thuộc khuất dần ở góc đường.

Tôi cắn môi, nắm lấy tay Chu Tứ:

“Ờm… dỗ con trai mình đi, em ra ngoài chút.”

“Con trai chúng ta.”

Chu Tứ nắm chặt cổ tay tôi, ánh mắt sâu thẳm đầy lưu luyến.

“Em về nhanh nhé.”

Tôi gỡ tay ra, bước xuống xe.

Giang Duyên không giống Chu Cửu.

Anh ta giỏi kìm nén, giỏi tự tiêu hóa mọi thứ.

Nhưng nếu lần này, ấy không thể tiêu hóa nổi thì sao?

Tôi tăng tốc bước chân.

Trên cầu vượt, bóng dáng gầy gò đơn độc đứng giữa gió lạnh.

Hôm nay, ấy ăn mặc rất chỉn chu.

Theo đúng sở thích của tôi.

Áo sơ mi, đồng hồ, cà vạt, kính gọng vàng.

Không biết là khóc rồi hay bị gió thổi, đuôi mắt ửng đỏ.

Không thể phủ nhận…

Tôi vẫn bị cho tim đập nhanh.

Hiếm hoi lắm, Giang Duyên mới chịu vỡ nguyên tắc.

Anh đứng đó, lưu luyến, cầu xin tôi.

Thậm chí hy vọng tôi ly hôn.

Tôi lặng lẽ nghe, không đáp lại.

Nhìn xuống dưới chân cầu, dòng xe cộ tấp nập.

Tôi khẽ .

“Tôi đúng là… vẫn còn rung .”Ánh mắt Giang Duyên sáng lên:

“Âm Âm.”

Tôi lắc đầu, tiếp:”Nhưng, là phải biết xót thương.”

Nếu là trước đây, tôi đã xót xa hôn lên đuôi mắt , dỗ đừng khóc.

Nhưng bây giờ —”Người tôi xót thương, đã là người khác rồi.”

Tôi chỉ xuống dưới:

“Dưới kia, trong một chiếc xe nào đó, chắc chắn có một kẻ ngốc đang lặng lẽ chúng ta.

“Chắc hẳn… ấy cũng đang buồn lắm.”

Tôi khẽ .

Giang Duyên chống tay lên lan can, lặng lẽ che đi những giọt nước mắt trào ra.

“Nhưng… rõ ràng là đã gặp em trước. “Chúng ta đã từng hứa sẽ kết hôn, sinh một con đáng …”

“Vậy có thể người thứ ba vì không?”

Giang Duyên im lặng.

Đạo đức của ấy không cho phép.

“Được rồi, về thôi. Mai thứ hai rồi, trường phải lễ chào cờ mà?”

Tôi đưa tay, chỉnh lại kính cho .

“Đi cực khổ lắm, mai phải dậy lúc sáu giờ sáng đó. “Cố gắng nhé, sống tốt với công việc dấu của mình.”

Tôi khi .

Giang Duyên biết, lần này tôi rời đi…

Sẽ không quay đầu lại nữa.

Anh tôi đi xuống cầu vượt, bước vào chiếc xe màu đen.

Rồi dần dần biến mất trong dòng xe cộ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...