4
Thang máy mở cửa.
Giang Duyên giấu hết đau lòng vào trong, khẽ :
“Tôi đi trước đây.”
“Ừ, đi đường cẩn thận.”
Tôi đè nén những cảm vừa bị khơi dậy, theo thói quen dặn dò.
“Bảo Âm, chúng ta sinh một đứa con đi.”
Chu Tứ bỗng nhiên thốt ra một câu.
Giang Duyên nghe , cả người cứng đờ, lảo đảo bước vào thang máy.
Tôi gạt tay khỏi eo mình, quay đầu hỏi:
“Anh uống nhầm thuốc à?”
Chu Tứ cúi mắt, nhẹ:
“Tối nay về nhà cũ, tập luyện trước.”
“Lại về nữa hả?” Tôi nhăn hết mặt mày.
Diễn kịch thật sự rất mệt.
“Ừ, chỉ cần ăn một bữa với ông nội là , đừng căng thẳng.”
“Tôi chỉ sợ lỡ lộ tẩy, bị ông nội đánh chết.”
Tôi trừng mắt lườm một cái, rồi vào phòng tắm tẩy lớp trang điểm.
Chu Cửu thấy sắc mặt tôi hồng hào trở lại, ngạc nhiên hỏi:
“Chị, sao không uống thuốc mà khỏe luôn ?”
“Ừ ừ, lạ ghê.”
Tôi qua loa gật đầu, thấy nó bị ba đuổi về ký túc xá.
Chu Tứ đồng hồ:
“Còn một tiếng nữa, chuẩn bị đi.”
“Biết rồi.”
Tôi lười biếng nằm xuống ghế sô pha.
Chu Tứ đưa tôi một trái đào, tôi liền ăn một trái.
Anh chăm vẻ mặt thảnh thơi thỏa mãn của tôi, khóe môi nở nụ :
“Rụng trứng rồi à?”
Tôi tròn mắt:
“Sao biết?”
Chu Tứ chỉ vào một hướng:
“Camera thú cưng.”
À…
Tôi quên mất cái đó.
Chu Tứ lại đưa một trái đào khác tới miệng tôi, tôi ngoạm lấy.
Đột nhiên hỏi:
“Có cần giúp không?”
Tôi suýt nghẹn:
“Giúp kiểu đó cũng sao? Với lại, tụi mình đâu phải kiểu quan hệ chuyện đó?”
“Hiện tại thì… có thể.”
“Chúng ta chỉ là vợ chồng giả thôi, có giấy tờ đâu.”
“Chỉ cần em muốn, lúc nào cũng có thể đi đăng ký.”
Giọng điệu của ấy, hoàn toàn không giống .
Tôi ngồi dậy, khoanh chân, nghiêm túc quan sát .
“Anh thích tôi rồi à?”
“Ừ.” — đáp nhanh như bắn súng, y chang mấy tên sở khanh.
Tôi mím môi:
“Không hay đâu, đương dễ mất tiền lắm.”
“Vậy thì không , chỉ cần tiền. Anh cho em tiền.”
Kiểu giao dịch lỗ vốn này đúng là thứ chỉ có mấy thương nhân máu lạnh như mới nghĩ ra.
Tôi càng thêm nghi hoặc:
“Anh cũng tới kỳ rụng trứng luôn hả?”
Nói xong mới thấy kỳ.
Anh đâu thiếu phụ nữ chứ.
Ai ngờ giây sau đã nghe thản nhiên đáp:
“Ừ, cũng có thể.”
“Ồ…”
Tôi bừng tỉnh.
Chắc là do hôm nay tôi ăn mặc quá hấp dẫn rồi.
Hiểu , không trách .
Tôi nghiêm túc đề nghị:
“Hay là tới khách sạn trước, lát nữa tôi tới?”
Nhưng không kịp nữa rồi.
Tôi vội vàng thay đồ, cùng lên đường về nhà cũ.
Đèn đỏ dừng lại.
Tôi ngồi uống nước.
Chu Tứ lười nhác dựa lên tay lái, bỗng hỏi một câu suýt nữa tôi phun nước:
“Hôn… cảm giác thế nào?”
“Anh chưa từng hôn ai?” Tôi ấy đầy nghi ngờ. “Anh cũng ba mươi rồi đó, giả vờ ngây thơ thì giả quá rồi, hai à.”
“Chưa hôn, đã rồi.”
Chu Tứ thẳng thừng dùng năm chữ ngắn gọn khẳng định ấy không hề giả bộ.
Ồ.
Hơi sạch sẽ quá mức, có thể hiểu .
“Tôi phải giải thích sao đây… chính là kiểu… tê tê, ngứa ngứa, ngọt ngào, mềm mại, não bộ thì thiếu oxy, sẽ tiết ra dopamine, cực kỳ hạnh phúc.”
Tôi loạn xạ:
“Nói chung, cứ tìm ai đó thử một lần là biết.”
“Được, tối thử.”
5
Xe tới biệt thự nhà cũ.
Tôi thật sự không giỏi đóng kịch, một bữa tối mà ăn như chịu cực hình.
Ăn xong, ông nội bảo chúng tôi ở lại một đêm.
Chúng tôi lại bị ép ngủ chung một phòng.
Tôi đã quen rồi, tắm xong thì lao nhanh lên giường, mắt cong cong:
“Khổ thân lại phải ngủ dưới sàn nữa rồi.”
Lúc ăn cơm, Chu Tứ có uống chút rượu.
Giờ ấy tôi, càng đi tới càng gần, ánh mắt chẳng có vẻ gì là trong sáng.
Tôi chỉ tay vào ấy:
“Anh định gì?”
Anh chụp lấy tay tôi, cúi đầu sát lại.
“A Âm.” Giọng ấy ngấm chút men rượu, khàn khàn. “Anh muốn hôn em, không?”
“Không .”
“Em ghét à?”
Anh thì thầm bên tai tôi, hơi thở nóng rực khiến vành tai tôi run lên, nổi cả lớp lông tơ mảnh.
“Không ghét cũng không cho hôn.”
Tôi co rụt cổ lại, đẩy nhẹ vào cổ ấy để giữ khoảng cách.
“Anh nồng quá.”
Thật ra cũng không đến mức đó.
Anh ấy chỉ uống một chút thôi.
Mùi rượu nhè nhẹ, lẫn với mùi hương quen thuộc trên người — không rõ là mùi gì, rất dễ chịu.
Chu Tứ hít sâu một hơi, xoay người vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy vang lên.
Tôi mặc kệ , chăm nghịch điện thoại.
Không ngờ Giang Duyên lại chủ nhắn tin tới.
【Âm Âm, nếu hắn đối xử tệ với em, em không cần phải nhẫn nhịn. Tôi… tôi vẫn luôn đợi em.】
Tôi đọc từng chữ một cách nghiêm túc, rồi không nhịn bật .
Giữ chân ba năm rồi mới những lời này, chẳng đáng giá chút nào.
Tôi vốn chỉ định “ngủ” với ấy thôi, không có ý định quay lại.
【Chồng tôi cũng lắm, chỉ tiếc không còn “nguyên vẹn”. Mà tôi từng thề rồi, đời này phải ngủ với người sạch sẽ, không thì trời đánh. Anh có thể giúp tôi thực hiện tâm nguyện không?】
Những câu vớ vẩn, tôi bịa ra dễ như ăn kẹo.
Bên kia im lặng một lúc lâu.
Rồi lại gửi tới một đoạn văn dài.
Lại nữa.
Anh ta lại bắt đầu giảng đạo lý, lễ nghĩa, liêm sỉ, đạo đức như chiếm hết màn hình.
Tôi chẳng buồn đọc tắt luôn điện thoại.
Đột nhiên nhớ ra: Chu Tứ đã vào phòng tắm gần một tiếng rồi.
Khoan đã…
Tôi nhớ từng đọc ở đâu đó, uống rượu xong vào tắm dễ chết người.
Tôi còn chẳng kịp đi dép, lập tức chạy tới trước cửa phòng tắm.
Nước vẫn chảy ào ào.
Tôi giơ tay định gõ cửa.
Tôi nghe thấy một tiếng rất khẽ:
“Âm Âm…”
Trong đầu tôi lập tức hiện ra logo của cửa hàng cà phê Luckin.
Biểu cảm tôi có phần khó xử.
Nghĩ nghĩ, tôi nhắc:
“Anh mau lên đi, uống rượu rồi tắm nước lạnh dễ mất mạng lắm.”
Tiếng nước trong phòng tắm lập tức dừng lại.
Tôi không để ý nữa, trèo lên giường trùm chăn.
Chu Tứ nhanh chóng bước ra, người còn mang theo hơi nước.
Tôi luôn nghĩ rằng, người như ấy — con trai nhà giàu — chắc chắn sẽ tìm một đối tác lâu dài sạch sẽ, chứ không tự mình “giải quyết”.
Tôi tò mò dõi theo ấy, ánh mắt không giấu sự hiếu kỳ.
Phát hiện ra không chỉ ngày càng trẻ trung, mà còn càng ngày càng đẹp trai.
“Anh đi thẩm mỹ à?”
Chu Tứ nghe xong bật :
“Không có.”
Anh ngừng một chút, rồi :
“Nhưng nghe , khi thích một người, dù người đó là con heo, cũng sẽ thấy nó đẹp trai.”
Câu này đầy ẩn ý, tôi không thèm đáp.
“Buồn ngủ rồi, ngủ đây, chúc ngủ ngon.”
Anh ấy tắt đèn:
“Ngủ ngon.”
Nửa đêm, tôi tỉnh dậy đi vệ sinh.
Lúc quay lại thì thấy Chu Tứ có gì đó rất kỳ lạ.
Anh ấy nhắm chặt mắt, khuôn mặt đỏ bừng bất thường.
Tôi đưa tay sờ thử — nóng bỏng.
Sốt rồi.
Chắc là do tắm nước lạnh.
Tôi thở dài, định đi lấy thuốc.
Bất ngờ, tay tôi bị nắm chặt.
Một cú xoay người, tôi bị ấy đè xuống dưới.
Hơi thở nóng hổi phả vào mặt tôi.
Tôi khó chịu chớp mắt:
“Buông ra! Anh sốt đến mê sảng rồi à?”
6
Ánh mắt Chu Tứ chỉ tỉnh táo một thoáng.
Không biết là cố giả ngây hay nhận nhầm tôi thành nào đó.
Anh mạnh mẽ áp môi lên môi tôi.
Tôi quay đầu né tránh, lại bị kéo về.
Đổi chiến thuật.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve má tôi, giọng khàn khàn, mang theo chút dụ dỗ:
“Ngoan, mở miệng ra.”
“Anh…”
Thừa lúc tôi phân tâm, chiếm lấy hoàn toàn.
Vừa mạnh mẽ, vừa dịu dàng, chẳng để tôi có cơ hội phản kháng.
Cơ thể ấy nóng bỏng như lửa.
Nóng đến mức da tôi dần đỏ lên.
Hơi thở gấp gáp, máu trong người tôi như sôi trào.
Chết tiệt!
Người đàn ông này hôn quá giỏi!
“Chu Tứ! Anh còn hôn nữa tôi lên đó!”
Nhân lúc ngắt quãng, tôi cảnh cáo.
Chu Tứ sững lại, dần dần tỉnh táo.
Anh chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng, ánh mắt mang theo chút khàn khàn vừa tỉnh:
“Xin lỗi… Anh có thể chịu trách nhiệm.”
Ồ.
Tính toán hay ghê.
“Không cần, tránh ra đi.”
Tôi vịn thành giường đứng dậy, chân mềm nhũn.
Sau đó đi tìm thuốc hạ sốt cho ấy uống.
“Tiền bồi thường tổn thất tinh thần, mười vạn, chuyển khoản thẳng cho tôi.”
Tôi vỗ vỗ má , tranh thủ kiếm chút lời.
“Ừm…”
Chu Tứ uống xong thuốc, lờ đờ nghiêng người, nắm lấy tay tôi đặt dưới gối, rồi ngủ mất.
Tôi rút mãi cũng không rút tay ra , đành bỏ cuộc.
Chu Tứ tỉnh dậy trước tôi.
Anh mặc sơ mi, cài cúc, thắt cà vạt, cài ghim cà vạt…
Cứ như sinh ra để mặc vest .
Tôi tựa đầu giường, nheo mắt ngắm.
Đôi mắt đào hoa dài và hẹp lại tôi, ý tứ rõ ràng:
“Muốn kéo cà vạt không?”
“Không dám.”
“Em có thể, hoan nghênh.”
Tôi lười nhác ngáp dài:
“Định trốn khoản mười vạn của tôi hả?”
“Không dám.” Chu Tứ cài khuy áo vest cuối cùng, ho khan hai tiếng rồi : “Giờ sẽ mang bệnh đi kiếm tiền cho vợ.”
“Đừng có đổ lỗi cho tôi. Anh tự tắm nước lạnh rồi bệnh đấy chứ.”
“Ừ.” Chu Tứ bật khẽ. “Trưa đem cơm cho nhé, muốn ăn đồ em nấu.”
Đúng lúc này, người lên gọi xuống ăn sáng.
Tôi tưởng đang diễn cho tròn vai nên thuận miệng đồng ý.
Đến gần trưa, Chu Cửu bị mời phụ huynh vì đánh nhau.
Tôi bị gọi tới văn phòng Giang Duyên uống trà.
Anh ấy bây giờ cũng khá rồi, cố vấn sinh viên còn có văn phòng riêng.
Chu Cửu không bị thương nặng, chỉ xây xước nhẹ.
Nó khóc đến mặt đỏ bừng:
“Bọn nó chửi chị là mẹ kế!”
Tôi khẽ:
“Bọn nó cũng đâu sai.”
“Chị không hiểu gì hết!”
Chu Cửu tức giận, vẫn còn chưa nguôi.
Tôi sao mà không hiểu chứ. Chỉ là những lời chửi kiểu “tiểu tam lên ngôi” thôi.
Tôi mỉm , dỗ nó ra xe ngồi đợi.
“Âm…”
Nhận ra gọi nhầm, Giang Duyên ngừng lại.
Anh bắt đầu nghiêm túc đóng vai cố vấn.
Nhưng tôi chẳng nghe lọt chữ nào.
Trong không gian nhỏ hẹp, tôi đôi môi mấp máy, lòng trỗi dậy ý nghĩ xấu xa.
Giang Duyên là học bá chính hiệu.
Khi tôi học năm nhất, ấy — nhỏ hơn tôi hai tuổi — đã học cao học rồi.
Đến khi tôi học năm tư, đã thành thầy giáo của tôi.
Vì giữ đạo đức nghề nghiệp, luôn giữ khoảng cách, không dám thân mật.
Anh , phải gương.
Nhưng cũng chính vì công việc, thường xuyên quên tôi, thậm chí cả việc… lên giường cũng không chịu, chỉ vì cái thứ gọi là “trách nhiệm”.
Nếu có thể ngay tại chốn mà coi như thánh địa này, khiến bỏ giới hạn và nguyên tắc…
Thì còn gì tuyệt vời hơn?
Nghĩ là .
Tôi bước tới, ngồi hẳn lên đùi .
Giang Duyên bị dọa sợ.
Anh liếc ra ngoài cửa, nắm chặt tay tôi đang cử loạn xạ.
“Âm Âm, đừng như . Em bây giờ đã có gia đình, không thể trở thành vết nhơ của em.”
Tôi nhạt:
“Anh nghĩ nhiều rồi, trai tân như chỉ có thể là huy chương của chị đây thôi.”
Huống hồ, rốt cuộc ta sợ trở thành vết nhơ của tôi, hay sợ tôi trở thành vết nhơ của , chỉ có chính ta mới biết.
“Âm Âm… Em không phải kiểu người như , đừng lời giận dỗi nữa.”
“Vậy tôi là kiểu người thế nào?”
Tôi vuốt nhẹ gương mặt , ghé sát tai thì thầm:
“Anh còn chưa biết hả, đêm hôm đó sau khi chia tay, tôi đã ngủ với một người đàn ông lạ trong quán bar. Thật ra tôi còn chẳng nhớ mặt hắn ta.”
Ánh mắt sau lớp kính của Giang Duyên đầy chấn không tin nổi.
“Tô Âm, sao em có thể…”
Lại là ánh mắt kiểu như đang một học sinh phạm lỗi.
“Chán chết, hôm nay tôi không còn hứng ngủ với nữa.”
Nhìn thấy bộ dạng đó của , tôi lập tức mất sạch hứng thú.
Tôi mở cửa văn phòng.
Chu Tứ đang lười biếng dựa vào tường, đưa tay ra:
“Đi chưa?”
Hai người đàn ông im lặng nhau.
Tôi đặt tay vào lòng bàn tay Chu Tứ, đi theo ra ngoài.
Đến trước xe ấy, tôi chưa lên xe ngay.
“Tôi lái xe tới.”
Chu Tứ nhàn nhạt:
“Tôi để Tiểu Cửu lái xe đi rồi.”
“…”
Tôi im lặng, rồi cũng kéo cửa xe ngồi vào ghế phụ.
Vừa cài xong dây an toàn, một bóng người áp sát tới.
Mặt Chu Tứ chỉ cách tôi vài phân, gần đến mức như sắp hôn.
Anh sâu vào mắt tôi, giọng lười nhác mà mang theo ý :
“Âm Âm, hay là cân nhắc thử tôi đi, kỹ thuật của tôi rất tốt.”
Tôi nhíu mày.
Đột nhiên nhớ lại, người đàn ông đêm đó hình như là lần đầu tiên.
Kỹ thuật cực kỳ tệ.
Dù …
“Tôi vẫn thích sạch sẽ, miễn đi.”
Tôi nhắm mắt, có chút bực bội.
Không hiểu sao, mỗi lần gặp Giang Duyên, tâm trạng tôi đều tệ .
“Nhưng, Âm Âm.”
“Hửm?”
“Em cũng không còn lần đầu nữa mà.”
“……”
Tôi thật sự muốn khâu cái miệng Chu Tứ lại.
“Tôi thích tiêu chuẩn kép đấy, quản nổi không?”
“Phải quản.”
Giọng rất dịu dàng, tác lại chẳng dịu dàng chút nào.
Anh áp môi vào vành tai tôi, hơi thở nóng bỏng luồn vào trong.
“Em không mang cơm cho , còn định nấu cho trai lạ ăn, như đúng không?
“Mà vẫn còn là bệnh nhân đấy, mới đo , 37 độ 8.”
Từng câu từng chữ như rót thẳng vào tai tôi.
Kỳ lạ thật, tôi lại cảm thấy tội lỗi như thể mình ngoại .
Không đúng.
“Tôi thấy nhập vai quá sâu rồi đó, chúng ta có phải vợ chồng thật đâu.”
Chu Tứ không đáp.
Đôi mắt đen sâu thẳm chỉ tôi chằm chằm.
Ánh mắt đó tôi bối rối:
“Tôi sai à?”
“Không.”
Nhưng tôi lại cảm giác trong giọng ấy có một chút ấm ức.
“Vậy thì…”
Ưm?
Câu nghẹn lại trong cổ họng, bởi môi đã phủ lên.
Tôi theo phản xạ nắm lấy cánh tay , ngón tay bấu chặt da .
Hoàn toàn không thể phản kháng.
Chết tiệt!
Ba năm học judo của tôi đúng là học cho vui thôi hả!
Điện thoại trượt xuống, màn hình sáng lên.
Là tin nhắn của Giang Duyên:
【Hai người… kiềm chế chút, đừng mấy chuyện đó trong trường.】
Chu Tứ liếc mắt ra cửa xe, rồi ôm lấy khuôn mặt đỏ ửng của tôi, cúi đầu hôn tiếp.
Bạn thấy sao?