Cố vấn đại học của con trai tôi là trai cũ của tôi.
Con trai xin phép nghỉ học, lý do là:
“Má con bị đau bụng kinh, con phải về chăm má.”
Anh ấy gọi điện cho tôi:
“Con trai bịa chuyện đau bụng kinh, tôi không thể duyệt phép.”
Tôi giả vờ yếu ớt:
“Thầy Giang Duyên à, trước đây tôi không đau, bây giờ thì đau thật mà. “Chồng tôi có thể chứng. “Không thì… thầy gọi cho ảnh xác nhận thử?”
Anh ấy im lặng một lát rồi :
“Được.”
Mười phút sau, con trai tôi, trai cũ và chồng tôi — ba người — lần lượt xuất hiện trước mặt tôi.
1
Ba năm trước, sau khi chia tay trai cũ, gia đình ngày nào cũng thúc ép tôi kết hôn, sinh con.
Tức nước vỡ bờ, tôi lên một ứng dụng hẹn hò, tìm đại một ông bố đơn thân để kết hôn giả.
Không tổ chức đám cưới, không đăng ký kết hôn, chỉ bảo với bên ngoài rằng chúng tôi là vợ chồng.
Anh ấy rất bận, sáng ra khỏi nhà, tối khuya mới về, còn thường xuyên đi công tác.
Tôi thì rảnh, giúp ấy chăm con, mỗi tháng còn trả ba vạn tệ tiền chăm sóc.
Đứa nhỏ rất ngoan.
Tôi gọi nó là “con trai ”, nó gọi tôi là “chị ”, hai bên không can thiệp đời tư của nhau.
Khó khăn lắm mới tiễn đứa nhỏ từ cấp ba lên đại học.
Ai ngờ cờ phát hiện, cố vấn đại học của nó lại chính là trai cũ của tôi — Giang Duyên.
Ba năm không gặp, gương mặt cấm dục, nhã nhặn ấy vẫn hiện rõ mồn một trong trí nhớ tôi.
Trái tim yên lặng lại bắt đầu dao .
Tôi lấy cớ đau bụng kinh, bảo đứa nhỏ xin phép nghỉ học với cố vấn.
Với tính cách của Giang Duyên, ấy chắc chắn sẽ kiểm tra thật giả.
Quả nhiên, điện thoại gọi tới.
Ba năm nay, chúng tôi đều không đổi số điện thoại.
Anh ấy rất rõ tôi là ai.
“Tô Âm, con xin nghỉ, là do đau bụng kinh.”
Giọng lạnh buốt như băng đá của ấy vang lên trong điện thoại, chỉ một câu thôi đã khiến tôi run rẩy cả người.
Tôi đổ hết cảm này cho việc ba năm trước không ngủ với ấy.
Vừa cắn một miếng chanh chua đến chảy nước mắt, tôi vừa giả vờ yếu ớt:
“Đúng đó thầy Giang, tôi đau lắm.”
“Trước giờ chưa từng bị như … Tô Âm, phối hợp với con cái dối là hành vi không đúng.”
Giang Duyên vẫn như trước, cứng nhắc, cổ hủ, chẳng hiểu chút phong nào.
Tôi cau mày, tiếp tục giả vờ yếu ớt:
“Thầy à, trước đây tôi không đau, giờ thì đau thiệt.
“Chồng tôi có thể chứng.
“Không thì… thầy gọi hỏi ảnh thử?”
Anh ấy im lặng rồi :
“Không cần, tôi duyệt phép.”
Điện thoại vẫn chưa ngắt.
Tôi tò mò hỏi:
“Thầy Giang, còn chuyện gì nữa không?”
“… Không.”
Anh ấy rõ ràng rất muốn gì đó, lại cắn răng nhịn xuống, giữ đúng nguyên tắc “chia tay rồi không phiền”, một chữ cũng không hỏi thêm.
“Ừ, tôi đau muốn chết rồi, không có gì thì tôi cúp máy nha. Không cúp là tôi chết thiệt đó.”
Tôi một hơi hết, rồi cúp máy luôn.
Với hiểu biết của tôi về Giang Duyên, ấy nhất định sẽ đến.
2
Tôi vừa ngân nga vừa mở tủ quần áo, cẩn thận chọn lấy một chiếc váy ren trắng, siêu ngắn, ôm sát người.
Sau đó dùng phấn phủ trắng dặm lên đôi môi và gương mặt vốn đã hồng hào, cho vẻ mặt trông tái nhợt đi.
Hóa thân thành Lâm Đại Ngọc phiên bản vũ trường”.
Tiếng vang lên ngoài cửa.
Cuối cùng cũng tới rồi.
Tôi kéo cửa ra, đối mặt với cậu con trai “hờ”.
Nó tròn mắt ngơ ngác, từ đầu đến chân quét tôi một lượt.
Muốn rời mắt mà rời không nổi.
Nó cố nuốt nước bọt, run giọng hỏi:
“Chị… chị mặc thế này đi bệnh viện hả?”
“Chu Cửu, em học sinh à.”
Giọng lạnh lùng vang lên từ đầu hành lang.
Chu Cửu quay đầu lại, ngẩn người:
“Thầy Giang Duyên? Sao thầy cũng tới?”
Giây tiếp theo, thằng nhóc lặng lẽ đứng chắn trước mặt tôi, kín như bưng.
Tôi giận đến mức kéo vạt áo nó:
Hiểu chuyện chút đi, đừng chắn mất con cá béo mà má câu chứ!
Chu Cửu tưởng tôi xấu hổ, nên càng chắn kín hơn.
“Thầy Giang, thầy tự ý đến nhà học sinh, không hay đâu.”
Giọng của nó có chút lạnh, còn mang theo đề phòng.
Tôi ngẩng đầu lên, bất ngờ.
Chu Cửu đã trưởng thành, cao hơn tôi cả cái đầu.
Đủ sức che chắn cho tôi rồi.
Ý thức điều đó, tôi có chút hụt hẫng.
Con nít lớn rồi, đồng nghĩa với việc tôi đang già đi.
Chẳng vui nổi.
Bộ dạng ủ rũ của tôi rơi vào mắt Giang Duyên.
Anh ấy khẽ cau mày:
“Tôi tới tìm Tô Âm, với tư cách… bè.”
“Đúng rồi, ấy là tôi.”
Tôi , đẩy Chu Cửu ra:
“Nghe lời, đi mua cho má một hộp thuốc giảm đau đi.”
Chu Cửu nghi ngờ chúng tôi một cái, cởi áo khoác ngoài choàng lên người tôi, quấn chặt như bà sơ.
Rồi dúi cho tôi một túi đồ:
“Chị uống nước gừng đường đỏ này đi, rồi dán miếng dán đó lên, em đi mua thuốc rồi về ngay.”
Tôi gật đầu lia lịa.
Tiễn Chu Cửu đi xong, tôi quay lại, đẩy Giang Duyên ngã xuống ghế sô pha.
Anh ấy giãy giụa.
Tôi túm lấy cổ tay ấy, một chân đè lên đùi.
Ba năm học judo của tôi đâu phải học chơi.
Giang Duyên bị tôi đè đến mức không nhúc nhích nổi.
Ánh mắt sau kính của ấy tôi như đang học sinh không nghe lời.
Tôi bật , cúi người xuống sát hơn:
“Thầy Giang, em lớn rồi.”
Trước đây, Giang Duyên luôn lấy lý do “em còn nhỏ” để từ chối tôi.
Dù rõ ràng ấy còn nhỏ hơn tôi hai tuổi.
Cứ như ông cụ non, cứng nhắc đến phát bực.
Giang Duyên dù không hiểu, cũng cảm nhận .
Tai ấy đỏ bừng.
Hai tay bấu chặt lấy mép ghế.
Tôi nhân cơ hội ngồi hẳn xuống, khẽ:
“Vẫn dễ bị trêu chọc như sao? Không có mới à?”
Giang Duyên mím chặt môi, nắm lấy tay tôi đang trượt xuống.
“Đừng nữa, mặt em tái lắm rồi, để đưa em đi bệnh viện.”
“Tôi nhầm rồi, không phải đau bụng kinh, mà là rụng trứng thôi.”
Tôi ghé sát tai ấy, thì thầm:
“Bây giờ, tôi chỉ thiếu một bác sĩ như .”
Không biết hôm nay Giang Duyên bị sao mà mặc cả bộ vest chỉnh tề.
Giống như món quà gói kỹ càng, chỉ chờ bóc ra.
Tôi nghiêng đầu, cắn nhẹ gọng kính của ấy.
Chiếc kính rơi xuống, lộ ra đôi mắt đầy dè dặt, tự kiềm chế.
“Cho tôi hôn không?”
Tôi hỏi xong, không cho ấy cơ hội trả lời.
Nắm lấy cà vạt, kéo ấy xuống, hôn lên đôi môi vừa hé mở.
Hơi thở, mùi vị của ấy, từng chút từng chút tràn vào lòng tôi.
Giang Duyên định đẩy tôi ra, lại sợ đau tôi.
Anh ấy kẹt giữa tiến và lùi.
Mùi hương quen thuộc khiến ấy khó lòng cưỡng lại.
Nhưng lý trí vẫn kéo ấy lại.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bấm mật mã.
Giang Duyên như bừng tỉnh, mạnh mẽ đẩy tôi ra, đứng bật dậy trong chật vật.
Kính của ấy bị giẫm vỡ dưới chân.
Tôi ấy, ấy về phía cửa, thở dốc còn hơn lúc hôn.
Anh ấy đang sợ.
Ở cửa ra vào, một bóng người cao lớn chậm rãi bước vào.
Người đàn ông khoác trên mình bộ vest cao cấp, khí chất cao quý, xa vời không thể chạm tới.
Tôi quấn lại áo khoác của Chu Cửu, ngạc nhiên hỏi:
“Anh về gì ?”
“Tôi là chồng em, không về à?”
Chu Tứ qua ánh mắt sắc bén đảo qua Giang Duyên, rồi rơi lên người tôi.
Ánh mắt như thực thể, chậm rãi lướt từ đầu đến chân tôi.
“Áo của Tiểu Cửu?”
“Ừm, em đau bụng kinh, nó đi mua thuốc cho em.”
Chu Tứ dừng mắt ở những mảnh kính vỡ trên thảm, giọng lạnh nhạt:
“Vị này là?”
“Tôi…”
Giang Duyên đỏ bừng mặt.
Ở nhà người khác, chuyện ấy với người khác…
Còn suýt bị bắt quả tang.
Anh ấy cúi gằm, gần như muốn chui xuống đất.
Chẳng ra dáng thầy giáo chút nào.
Tôi thản nhiên giới thiệu:
“Đây là Giang Duyên, trai cũ của tôi, trùng hợp lại là cố vấn đại học của Tiểu Cửu.”
“Vậy ta tới đây…”
“À, tới kiểm tra xem học sinh có dối khi xin phép nghỉ không.”
Tôi cố ngừng lại một nhịp.
Giang Duyên nghe hiểu.
Ba năm trước, tôi đã từng giải thích cho ấy biết cách kiểm tra học sinh gian lận.
Anh ấy kiên quyết từ chối.
Tôi giận quá, đòi chia tay.
Mối thuần khiết bốn năm chấm dứt.
Giang Duyên là người rất có chừng mực, thà chui trong phòng trọ u ám suốt một năm cũng không chủ tìm tôi nối lại.
Hôm nay ấy đến, chắc chắn là nhớ ra tôi từng kể, có người vì đau bụng kinh mà suýt mất mạng.
Nên mới vỡ nguyên tắc, chạy tới đây.
Chu Tứ không vạch trần lời dối mỏng như giấy này.
Anh tháo cà vạt, đổi dép trong nhà.
Giọng khàn khàn, mệt mỏi:
“Lại đây, giúp .”
“Dạ.”
Người đàn ông luôn kiên nhẫn với mọi thứ, lại thiếu kiên nhẫn khi tháo cà vạt.
Tôi thành thạo giúp cởi ra.
Nhìn theo bóng lưng bước vào phòng thay đồ.
Anh ấy để lại một câu:
“Giúp rửa ít trái đào nhé.”
“Được.”
Tôi thở dài tiếc nuối, xoay người vào bếp.
Đúng là về không đúng lúc mà.
Suýt nữa thì tôi đã “ăn” Giang Duyên rồi.
Đáng chết.
Giang Duyên thu hết cảnh tượng này vào mắt, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Cô mà ấy nâng niu trong lòng bàn tay, ở căn nhà này dường như chẳng trân trọng mấy.
Người đàn ông kia nghe ấy đau bụng kinh, chẳng những không phản ứng, còn để ấy giúp mình cởi cà vạt, rửa trái cây.
Chu Tứ thay đồ xong bước ra, đi thẳng tới chỗ tôi.
Anh cởi áo khoác ngoài của Chu Cửu, lấy áo choàng ngủ của mình khoác lên cho tôi.
Tôi ngẩn ra.
Người đàn ông này từ khi nào lại chu đáo thế?
Thôi, cũng chẳng quan trọng.
Tôi xách đĩa trái cây ra ngoài, chọn trái đào to nhất, đỏ nhất đưa cho Giang Duyên.
Giang Duyên lắc đầu.
Chiếc kính vỡ đã gói lại bằng giấy, chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc ấy, Chu Cửu vội vã trở về, đưa cho tôi cốc nước ấm, giục tôi uống thuốc.
Chu Tứ ngẩng đầu:
“Đi lấy ít sầu riêng trong tủ lạnh cho má con đi.”
Chu Cửu nhăn mặt, lưỡng lự:
“Thôi đi, mùi ghê lắm.”
Sắc mặt Giang Duyên lại càng trắng bệch.
Từng câu từng chữ của hai cha con đều như nhắc rằng — của đã là vợ người ta rồi.
Còn lấy một ông bố đơn thân.
Tính theo tuổi, người đàn ông đó ít nhất cũng gần bốn mươi.
Mặc dù vẻ ngoài trông chưa đến ba mươi.
Giang Duyên ôm lấy ngực, như bị bóp nghẹt, xin phép rời đi.
Tôi tiễn ra cửa.
Tiện thể hỏi:
“Sau khi chia tay tôi, từng ai chưa?”
Giang Duyên lắc đầu.
Mắt tôi sáng lên:
“Vậy tức là… vẫn còn zin?”
Giang Duyên đỏ rần cả vành tai, ấp úng định rồi lại thôi.
Cuối cùng không nhịn , nghiêm giọng dạy dỗ:
“Em đã là phụ nữ có chồng rồi, chúng ta không thể như . Hôm nay chỉ là ngoài ý muốn, tôi sẽ không kể lại với ai.”
Tôi khoanh tay, nhếch mép :
“Nếu tôi cố kể ra thì sao?”
Anh há miệng, chau mày.
Lửa giận trong tôi bùng lên.
“Sợ sao?
“Cũng đúng, một nghề nghiệp cầu đạo đức như thầy giáo lại chuyện không nên, đáng sợ chứ.
“Anh vẫn không thay đổi gì, lúc nào cũng xem công việc quan trọng hơn tôi.”
Giang Duyên bị tôi ép đến góc tường, những chuyện cũ lại ùa về.
Anh muốn giải thích, không biết mở miệng thế nào.
“Âm Âm, không phải như em nghĩ…”
“Vợ ơi, xong chưa?”
Giọng của Chu Tứ vang lên sau lưng tôi, tay vòng qua ôm lấy eo tôi, thần sắc bình thản.
Đọc tiếp
Bạn thấy sao?