Khi Cơ Hội Đến [...] – Chương 4

9

Sau đó, Tần Tiểu Vũ vẫn xuất hiện trong các hội nghị học thuật lớn nhỏ.

Nhưng dưới sự can thiệp của ba mẹ tôi, cả ta lẫn Mạnh Tấn Nguyên đều bị giới học thuật “phong sát”.

Ngay cả vị trí của Lục cũng lung lay dữ dội.

Còn tôi, sau khi ba mẹ ra mặt rõ, rất nhiều giáo sư đầu ngành đã ngỏ ý mời tôi về nhóm của họ.

Nhưng cuối cùng, tôi vẫn chọn giáo sư Lâm.

Bà hơi kinh ngạc:

“Tôi từng hiểu lầm em, mà em vẫn chọn tôi sao?”

Tôi chỉ nhẹ:

“Cô từng bị Lục che mắt, sai không thuộc về .

Cô đã từng bênh vực em khi cả thế giới công kích em, em đã rất biết ơn.

Từ nhỏ em đã ngưỡng mộ nhân cách và năng lực học thuật của .

Em càng quyết định chọn vì, lúc còn chưa biết em là con của hai vị viện sĩ, đã dẫn em đi tham dự hội nghị học thuật cao cấp, giới thiệu em với các bậc tiền bối.

n ấy, đời này em không bao giờ quên.”

Ngay hôm đó, tôi chính thức trở lại học trò của Lâm.

Còn Tần Tiểu Vũ, không rõ đã giao dịch gì với Lục,

Nhưng Mạnh Tấn Nguyên cuối cùng lại nhận vào nhóm nghiên cứu của ta.

Sau này mới biết, Tần Tiểu Vũ đã thức trắng nhiều đêm giúp Lục giành một dự án quốc tế, để bù đắp tổn thất.

Điều kiện đổi lấy:

Giúp Mạnh Tấn Nguyên hoàn thành giấc mộng cao học.

Tôi không gì.

Chỉ lặng lẽ gửi toàn bộ những việc trước kia của họ cho phía đối tác dự án.

Hôm sau, đối tác tuyên bố chấm dứt hợp đồng.

Mà khi đó, hợp đồng vẫn chưa ký chính thức

Tất cả nỗ lực của Tần Tiểu Vũ, tan thành mây khói.

Sau đó, ta xin tham gia một dự án ở nước ngoài, tôi lại gửi đơn tố cáo.

Dự án bị bác bỏ.

Trong nước thì danh tiếng học thuật của ta đã nát bét.

Cuối cùng, ta nhớ đến ba mẹ mình.

Về mặt này, ba mẹ ta luôn là chỗ dựa vững chắc.

Hai người họ lập tức tìm đến ba mẹ tôi.

Với danh nghĩa bè tri kỷ mấy chục năm, họ cố gắng lý, lấy xin ba mẹ tôi nhường vài nguồn lực cho con họ.

Nhưng lần này, ba mẹ tôi không đồng ý.

Không những thế, họ còn trả lại hết quà cáp của nhà họ Tần, từng món đồ sính lễ cũng bị hoàn trả theo danh sách.

Nhìn căn phòng đầy đồ cưới bị gửi trả, ba mẹ Tần Tiểu Vũ hoàn toàn tuyệt vọng.

Tần Tiểu Vũ luống cuống gọi điện:

“Vậy thì như lần trước, đưa cho con vài cái dự án của ba mẹ đi!

Cô Lục bên kia mà không có dự án, sẽ đuổi A Nguyên ra khỏi nhóm!”

Không ngờ ba mẹ ta giận dữ mắng:

“Con tưởng dự án dễ có à?

Lần trước nếu không nhờ thím của con bật đèn xanh con nghĩ cái dự án đó lọt vào tay Lục sao?”

“Ba mẹ gì cơ?”

Tần Tiểu Vũ không thể tin nổi:

“Dự án của ba mẹ cũng phải nhờ thím bật đèn xanh sao?”

“Con à, chuyện này không đơn giản như con nghĩ.

Ba mẹ có thể ngồi vững trên cái ghế này bao năm nay, là nhờ thím con đồng ý giúp đấy!”

Ba mẹ ta thở dài thật lâu:

“Con nghĩ gì mà dám đối xử với A Thần như ?

Cho dù hai nhà không có ràng buộc lợi ích, thử hỏi lòng mình xem, hai mươi mấy năm qua A Thần đã đối xử với con thế nào?

Chỉ vì một thằng nhóc cỏn con, con lại đối xử với vị hôn phu của mình như sao?”

Điện thoại rơi xuống đất.

Tần Tiểu Vũ không dám tin những gì mình vừa nghe.

Hai mươi mấy năm qua ta luôn cho rằng nhà mình có địa vị là nhờ thực lực.

Dù không bằng hai vị viện sĩ, vẫn là một thế lực độc lập, không thể thay thế.

Đến hôm nay, ta mới hiểu

Hai nhà vốn là một thể thống nhất.

Không, chính xác thì

Chỉ có nhà ta là phụ thuộc.

Còn hai vị viện sĩ, muốn đoạn tuyệt lúc nào, cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Cô ta mở ra

Là Mạnh Tấn Nguyên.

10

“Đừng lo, học tỷ,”

Mạnh Tấn Nguyên mở hộp cơm, bên trong là cháo do cậu ta tự nấu:

“Nghe tối nay chị lại không ăn gì cả, nếm thử cháo em nấu đi.”

Tần Tiểu Vũ cậu ta, bỗng cảm thấy muốn ôm chầm lấy:

“A Nguyên… may mà giờ phút này vẫn còn có em.”

Lần đầu tiên ấy ôm, Mạnh Tấn Nguyên ngỡ ngàng như sủng ái bất ngờ:

“Học tỷ, chị … đây là điều em nên mà…”

“Xin lỗi A Nguyên, là chị vô dụng.”

“Không đâu, không đâu! Học tỷ nhất định sẽ !”

Tần Tiểu Vũ khẽ lắc đầu:

“Chị tính sai rồi. Viện sĩ Cố Thanh Hà và Tống Uyển Ngâm là những người có thể định đoạt cả học giới. Lần này… đến cả ba mẹ chị cũng bó tay.”

“Học tỷ?”

Mạnh Tấn Nguyên nhẹ nhàng đẩy ra:

“Chị đúng không?”

Tần Tiểu Vũ lại lắc đầu:

“Là thật. Nhưng em đừng lo, tuy mọi chuyện thất bại, chị vẫn sẽ nhờ họ hàng sắp xếp cho em một công việc văn phòng.”

“Hứ! Đồ vô dụng!”

Cậu ta sập mạnh nắp hộp cơm lại rồi quay lưng bỏ đi.

“A Nguyên?”

Tần Tiểu Vũ sững người: “Em gì cơ?”

“Tưởng chị lợi lắm, hóa ra cũng chỉ là con chó dựa hơi Cố Thư Thần. Hắn vừa ra tay, chị lập tức trở thành đồ bỏ.

“À không, chị thậm chí còn chẳng biết mình là chó. Không thì sao lại biến bản thân thành ra thế này?”

“Mạnh Tấn Nguyên!”

Tần Tiểu Vũ vội túm lấy tay cậu ta:

“Chị tất cả là vì giúp em mới thành ra thế này!”

“Tôi có cầu xin chị giúp sao?”

Mạnh Tấn Nguyên ngẩng cao đầu khinh khỉnh:

“Tôi than thở đôi câu mà chị đã vội vàng muốn tặng tôi cả bài luận, tôi còn chưa thật sự ra tay nữa là! Nực thật, ai bảo chị tự đa cảm gì!”

Mắt Tần Tiểu Vũ đỏ hoe:

“Trước kia em đâu có … Em còn nếu chị quay về, em sẽ trai chị…”

“Bạn trai chị? Với loại người như chị á? Buồn nôn muốn chết!”

Mạnh Tấn Nguyên đẩy ra, lùi lại vài bước:

“Đến một dự án hẻo lánh cũng không giành nổi, tôi còn nấu cháo cho chị? Thật ngu hết sức!”

“Mạnh Tấn Nguyên!”

Tần Tiểu Vũ phát điên đuổi theo, Mạnh Tấn Nguyên đã lên xe của một khác và rời đi.

Nhìn chiếc Ferrari xa dần, hơi thở ta run rẩy

Ngay cả màn tặng cháo này… cũng là do người phụ nữ khác đưa hắn đến?

Cô ta đôi tay đang run bần bật của mình

Nếu lúc này có Cố Thư Thần ở đây thì tốt quá…

Anh ấy luôn có thể xoa dịu trái tim tổn thương của

11

Khi tôi đang ngày đêm thí nghiệm trong nhóm của giáo sư Lâm bọn sư đệ sư muội thi thoảng lại ghé tai tôi:

“Người ấy lại đến tìm kìa.”

Tôi đứng dưới lầu xa xa.

Không ngoài dự đoán, lại là Tần Tiểu Vũ.

Dạo gần đây, đồ ăn thức uống, mảnh giấy ghi ta nhờ người đưa cho tôi nhiều đến mức đám sư đệ ăn chẳng hết.

Còn chuyện ta thay số điện thoại liên tục để kết lại với tôi, quá quen rồi.

Tôi chặn từng cái một, không sót cái nào.

“Sư huynh, chị ấy ở đây đợi suốt một tháng rồi đấy, thật sự ổn chứ?”

“Đừng quan tâm.”

Tôi quay người bỏ đi:

“Tối nay tôi bay sang châu Âu với giáo sư để tham gia dự án kéo dài một năm.

Nếu ấy muốn đợi, thì cứ đợi ở đây một năm.”

Tiếng rộn ràng của sư đệ sư muội vang lên phía sau.

Đêm đó, tôi rời quê hương, đi đến một chân trời khác.

Suốt một năm ấy, tôi không nghe tin gì về Tần Tiểu Vũ.

Khi dự án kết thúc thành công, tôi và giáo sư trở về trong vinh quang, tại buổi tiệc chúc mừng, bọn sư đệ sư muội xúm lại kể chuyện:

“Nhớ chị xinh đẹp năm ngoái hay đứng chờ không?

“Chị ta tàn phế rồi, còn bị vào tù nữa!”

Tôi giật mình: “Sao lại thế?”

“Anh đi rồi, chị ta còn đợi vài tháng nữa, mới biết là đã rời khỏi nước từ lâu.

“Chúng em nghe lời , không ai gì về nơi đến cả.

“Chị ta tìm không , phát điên dưới lầu, đánh người nên bị đuổi học luôn.”

“Sau đó chẳng biết bằng cách nào lại tìm đến Mạnh Tấn Nguyên.

“Nghe lúc tìm thấy, hắn đang… trên giường với một khác, ha ha ha!”

“Đúng đúng ! Ba người đánh nhau.

“Mạnh Tấn Nguyên bị chị ta đâm vào cổ, chết tại chỗ.

“Còn chị ta thì sau khi án đã nhảy lầu.

“Tiếc là cứu sống… giờ bị liệt nửa người, nằm liệt giường, ngày nào cũng lặp đi lặp lại gọi tên , sư huynh à, ha ha!”

Tôi rùng mình:

“Vậy thì… đừng bao giờ gặp lại nữa.”

Tiếng chúc tụng vang lên,

Mọi chuyện ngày xưa

đều đã khép lại.

Từ nay về sau, cuộc đời

chỉ còn lại tôi.

(hết)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...