3
Fan trong phòng livestream im lặng vài giây, sau đó phát điên mà spam tin nhắn.
【???】
【Wtf! Thẩm Thừa Huyền dan díu với trợ lý á?!】
【Chẳng phải ta từng cả đời này chỉ mình Tống Kiều thôi à?】
【Tôi mới vào xem thôi đấy, livestream ở đây “quay xe” gắt sao?】
【Tôi không dám tin mình vừa nghe gì nữa… Anh ta gọi tụi mình là đám ngu ngốc á?】
…
Hai người trong khung hình hoàn toàn không hay biết gì, trong mắt chỉ có nhau.
Mấy món đồ chơi nhỏ tôi chuẩn bị kỹ lưỡng bị Bạch Lạc Lạc đá trúng, rơi xuống đất.
Cô ta thấy liền đỏ bừng cả mặt.
Đầu cúi gằm xuống, như muốn chui luôn vào ngực mình trốn đi.
Thẩm Thừa Huyền rõ ràng là đang hưng phấn,
“Lạc Lạc, em đúng là tri kỷ của đấy!”
“Cái mặt chết trôi của Tống Kiều, sao sánh với em chứ!”
Chắc là ta hiểu lầm gì đó.
Thẩm Thừa Huyền tưởng những thứ kia là do Lạc Lạc chuẩn bị.
Anh xấu xa, vỗ nhẹ vào mông ta:
“Không biết còn tưởng là đang mừng kỷ niệm ba năm của chúng ta đấy.”
Ngoài ống kính, tay tôi vô thức siết chặt, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, đau đến mức mắt đỏ hoe.
Thì ra Thẩm Thừa Huyền vẫn nhớ hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới.
Nói đến đây, cuối cùng ta cũng phát hiện điều bất thường.
Ánh mắt đảo quanh phòng, rồi dừng lại ở một góc.
Chính là nơi tôi đặt giá đỡ điện thoại để livestream.
4
Tim tôi bất giác thắt lại.
Bạch Lạc Lạc vừa thay xong đồ ngủ, đúng lúc đi ngang qua ống kính.
Che chắn luôn tầm của Thẩm Thừa Huyền đang dò xét.
Fan trong phòng livestream thì như hóa thân thành thám tử, bắt đầu phát hiện ra điều kỳ lạ.
【Khoan khoan! Sao Thẩm Thừa Huyền lại không phát hiện ra sự thay đổi trong nhà? Không nghi ngờ gì à?】
【Mọi người có thấy không, trông Bạch Lạc Lạc chẳng khác gì về nhà mình ấy?】
【Trời ơi! Chắc đây không phải lần đầu lén lút như đâu!】
【Tôi thấy bất lực đến mức muốn chính mình luôn…】
【Tôi từng nghĩ Tống Kiều không xứng với Thẩm Thừa Huyền, còn từng muốn tát mình tỉnh ra giữa đêm nữa đó.】
【Anh ta phát hiện đang bị livestream rồi hả???】
…
Tay tôi run rẩy bấm gọi điện cho Thẩm Thừa Huyền.
Chuông reo vài tiếng.
Bị ta cúp máy.
Tôi lại quay lại livestream.
Điện thoại vẫn dựng ở góc phòng.
Hai người họ đã đổi chỗ.
Do góc quay, thân hình họ bị sofa che khuất.
Chỉ thấy lấp ló lớp váy ngủ mỏng tang trên người Bạch Lạc Lạc.
Và tiếng thở dốc rõ mồn một của Thẩm Thừa Huyền.
Sau khi cúp máy của tôi, Bạch Lạc Lạc nũng nịu trêu :
“Giám đốc à, không nghe điện thoại, chị Tống Kiều không nghi ngờ à?”
Thẩm Thừa Huyền gian, bóp nhẹ ta một cái, giọng điệu đầy dâm đãng:
“Cô ấy có chuyện gì gấp chứ, chẳng phải lại kiểm tra xem có ngoan không thôi mà.”
“Dù sao ấy cũng đang ở nơi khác, đâu thể về ngay .”
“Hôm nay em muốn tư thế nào, để phục vụ cho đã đời nhé?”
Khác hoàn toàn với hình ảnh Thẩm Thừa Huyền chín chắn, điềm đạm trong ký ức tôi.
Nếu không tận mắt thấy.
Có lẽ chẳng ai tin nổi.
Nhưng dù thế nào.
Chúng tôi là vợ chồng, danh dự buộc chặt vào nhau.
Nếu tiếp tục phát sóng thế này, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng .
Sau cuộc gọi thứ mười bị cúp máy.
Thẩm Thừa Huyền tắt nguồn điện thoại.
5
“Phiền chết , một ngày tám trăm cái điện thoại!”
“Cô ta không bằng lấy xích xích tôi lại luôn cho rồi!”
“Tôi là người, không phải con chó của ta, tôi cũng cần tự do chứ!”
Thẩm Thừa Huyền vừa than phiền xong thì thấy Bạch Lạc Lạc cầm ra một chai gì đó.
“Giám đốc, mình thử cái mới này đi…”
Tôi không nhịn mà hét lên.
“Đừng mà——”
Dù họ không nghe thấy tôi ngăn cản.
Nhưng tim tôi như thắt lại.
Vấn đề là, điện thoại của Thẩm Thừa Huyền đã tắt nguồn.
Tôi hoàn toàn không thể liên lạc với ta!
Nhưng thứ đó căn bản không phải là gel bôi trơn gì cả!
Là lọ keo siêu dính tôi tiện tay mua thêm khi đặt hàng!
Quả nhiên.
Một tràng tiếng hét thảm vang lên trong livestream.
“Aaaa——”
“Đau, đau quá!”
“Khỉ thật, Thẩm Thừa Huyền mau ra đi!”
“Lạc Lạc đừng đậy… aaaa! Đau chết mất! Mẹ nó cái này là cái quái gì ?!”
Tôi vùi mặt vào vô lăng.
Vô thức nhếch môi .
Livestream bị nền tảng cắt ngang.
Hình ảnh cuối cùng trước khi kết thúc.
Chính là tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp phòng.
Bạn thấy sao?