Mạnh Quan Hạc dừng bước, vẻ mặt không chút thay đổi, tôi :
“Làm em.”
Tôi trừng lớn mắt, tưởng mình nghe nhầm.
Không thể tin những lời sỗ sàng như thế lại phát ra từ miệng của Mạnh Quan Hạc – một người luôn lạnh lùng, tao nhã.
Tôi ngẩn ngơ , không biết phải phản ứng thế nào.
Anh ấy đột ngột tiến thêm một bước.
Hương thơm nam tính đặc trưng của , pha lẫn chút cảm giác áp đảo, bao trùm lấy tôi.
Một nỗi sợ mơ hồ bỗng dưng xuất hiện trong lòng.
Theo bản năng, tôi lùi lại.
Nhưng sau vài bước lùi, tôi chợt nhận ra mình quá yếu đuối.
Tôi sợ gì chứ?
Anh ấy không thể thật sự gì tôi.
Tôi dừng lại, thẳng vào ánh mắt của Mạnh Quan Hạc.
“Giáo sư Mạnh, tôi không thích nữa.”
“Lời này rất rất kém sang, hiểu thế nào là tục tĩu không?”
Ánh mắt ấy như hồ nước lạnh lẽo, bề ngoài yên ả toát ra cái rét buốt.
Nghe tôi từ “tục tĩu,” hồ nước phẳng lặng ấy bỗng khẽ gợn sóng.
Ánh mắt cụp xuống, giọng lạnh nhạt:
“Tôi thấy tục tĩu cũng chẳng bằng Đường.”
“Dù sao thì người tôi lần đầu gặp mà dám lớn tiếng muốn xem tôi cởi đồ, muốn cắn tay tôi ở bệnh viện cũng chỉ có mình .”
“Bị từ chối theo đuổi, liền nhắn tin chửi tôi, mắng tôi không ra gì.”
Mạnh Quan Hạc ngừng lại một chút, bỗng nâng tay lên giữ chặt sau gáy tôi.
“Cô đã thử chưa mà biết tôi không ra gì?”
Tôi giãy dụa, không thoát .
Mặt tôi đỏ bừng, mãi mới nghẹn ra một câu:
“Anh là thầy giáo, sao lại mấy lời thô tục như thế?”
“Thô tục?”
Anh tôi :
“Cô có thô tục bằng tôi không?”
“Hàng ngày cứ gọi người ta là chồng.”
“Rồi trên xe thì hành càn rỡ, lợi dụng tôi.”
“Về độ thô tục, tôi đâu so với Đường.”
Cả người tôi nóng bừng, không biết phản bác thế nào.
Tôi chỉ là miệng lưỡi lợi , thực tế lại là hạng kém cỏi.
Việc chủ trêu chọc Mạnh Quan Hạc trước đây là một chuyện, khi đó tôi nắm quyền chủ .
Nhưng một khi quyền chủ nằm trong tay ấy, mọi chuyện lại khác hẳn.
Dù tôi có miệng lưỡi sắc bén đến đâu, khi đối phương tỏ ý nghiêm túc, tôi lập tức trở nên nhút nhát và sợ hãi.
Nhìn thấy khuôn mặt tôi đỏ bừng, ánh mắt bối rối,
Mạnh Quan Hạc có lẽ cảm thấy thú vị.
Đầu ngón tay lướt nhẹ trên gáy tôi, như đang khẽ vuốt ve.
Chạm đến một điểm nào đó trên da, cả người tôi run rẩy,
vô phát ra một âm thanh rên rỉ nhỏ.
Cả và tôi đều sửng sốt.
Tôi nhân lúc mất tập trung, vội gạt tay ra,
ôm lấy cổ mình, không thể tin nổi âm thanh vừa rồi là từ miệng tôi.
Tôi chưa bao giờ biết rằng vùng cổ của mình lại nhạy cảm đến thế.
Nhìn thấy dáng vẻ tôi vừa lúng túng vừa cố tỏ ra cứng rắn, Mạnh Quan Hạc bật .
Anh rút lại khí thế áp bức nãy giờ, châm chọc tôi:
“Sợ rồi à?”
“Chỉ có chút gan ấy mà cũng dám học người khác tán tỉnh đàn ông, còn dám gọi cả mẫu nam.”
Tôi bực tức và ngượng ngùng, phản bác:
“Liên quan gì đến !”
“Chính bảo tôi đừng phiền , giờ lại đối xử với tôi như thế là sao?”
“Anh yên tâm, tôi sẽ không tán tỉnh đâu. Người xếp hàng theo đuổi tôi đầy ra đấy.”
Nói xong, tôi quay người bước về phía hộp đêm.
Mạnh Quan Hạc kéo tay tôi lại, lạnh lùng ra lệnh:
“Về nhà ngay.”
Tôi giật tay ra, bật lại:
“Giáo sư Mạnh, là gì của tôi chứ?”
“Quản nhiều quá rồi.”
Trước ánh mắt lạnh lẽo của Mạnh Quan Hạc, tôi quay lưng chạy thẳng vào hộp đêm.
8
Tôi tìm thấy các mình ở khu vực đặt ghế VIP và ngồi xuống với vẻ bực bội.
Chưa chuyện mười phút.
Một bàn tay lớn đặt lên vai tôi.
Trong tầm bên hông, tôi thoáng thấy một bóng đen.
Trực giác mách bảo đó là Mạnh Quan Hạc.
Tôi không thèm quan tâm.
Đối phương vỗ nhẹ vào vai tôi.
Tôi cáu kỉnh quay lại, ngẩng lên : “Anh phiền quá, định quản tôi đến bao giờ?”
“Tôi…”
Tôi bỗng nhiên im bặt.
Đứng bật dậy.
Đối diện với một đôi mắt lạnh lẽo sắc bén, tôi lắp bắp “Tam… Tam ca.”
Sao ấy lại ở đây?
Tam ca của tôi, Thẩm Gia Thần.
Anh giữ gương mặt lạnh lùng không cảm , xuống đồng hồ trên cổ tay.
“Đã mười giờ rồi.”
“Chơi đủ chưa?”
Tôi chớp mắt, liếc những người xung quanh.
Nghĩ một lát, tôi trái lòng mình: “Đủ rồi.”
Thẩm Gia Thần tôi một cái rồi : “Tôi đưa em về.”
Sau đó quay người, bước đi nhanh.
Tôi vội vàng nhấc túi lên, lật đật chạy theo.
Anh đi rất nhanh, tôi phải gần như chạy để bắt kịp.
Trước cửa, có một chiếc xe đang đỗ sẵn. Tam ca mở cửa, ngồi vào ghế phụ lái.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ mở cửa sau, ngồi vào ghế sau.
Tôi báo địa chỉ cho tài xế.
Bên trong xe chìm vào yên lặng.
Tôi ngồi ngay ngắn, cảm thấy khó chịu toàn thân.
“Tam ca, sao lại tới Bắc Kinh?”
Không chịu nổi không khí nặng nề, tôi mở lời trước.
“Có việc.”
“Ồ…”
Vẫn là kiểu ít như xưa.
“Tết Trung thu có về Thượng Hải không?”
Tam ca bỗng nhiên hỏi.
Tôi ra ngoài cửa sổ, giọng tự giễu:
“Về gì? Nhìn họ ba người gia đình hạnh phúc chọc tức mình, hay là mình chọc tức họ.”
Tam ca im lặng vài giây:
“Nếu rảnh, đến khu cảng thăm em, phòng của em vẫn để nguyên đó.”
Tôi cúi đầu, hốc mắt hơi nóng lên.
“Em biết rồi.”
Từ nhỏ cha mẹ tôi đã ly hôn, bố ruột thì ngoại , lại còn cố giữ quyền nuôi tôi.
Để tránh xa tên bố tệ bạc đó, mẹ tôi đã từ bỏ quyền nuôi dưỡng tôi.
Sau khi ly hôn, bà ra nước ngoài theo đuổi ước mơ, thậm chí định cư và tái hôn bên đó.
Còn bố ruột tôi thì sao? Tiểu tam lên ngôi.
Tôi ở nhà không ít lần khiến tiểu tam đó khó chịu.
Bố tôi tệ bạc, đối xử với tôi lại khá tốt.
Ông gần như luôn đứng về phía tôi.
Cô tiểu tam không đấu lại tôi, đành phải nhún nhường, nhẫn nhịn.
Cô ta tính sau này sẽ lợi dụng đứa em trai ngốc nghếch để áp chế tôi.
Hồi nhỏ cứ đến kỳ nghỉ dài là tôi lại đón sang nhà .
Cô tôi chỉ có hai người con trai, Tam ca là con cả.
Anh ấy không mấy thân thiết với tôi, tính cách vốn dĩ trầm lặng, lạnh nhạt.
Thêm vào đó, tuổi lớn hơn tôi nhiều, nên cũng chẳng có gì để .
Tuy nhiên, mỗi lần tôi đến nhà , ấy đều tặng quà cho tôi.
Tôi biết ngoài mặt lạnh lùng thật ra vẫn xem tôi như người nhà.
Tất nhiên, tôi vẫn luôn kính nể .
“Vài ngày nữa có một buổi tiệc tối, em đi cùng.”
Tôi còn đang chìm trong cảm , lời Tam ca khiến tôi ngẩn người.
“Hả?”
“Em đi gì chứ?”
Lý do của rất đơn giản: “Cần một người đi cùng, em là phù hợp nhất.”
Tôi cố gắng từ chối: “Nếu là , hay là tìm người khác đi.”
“Em sợ mất mặt.”
Tam ca hỏi: “Hôm đó em có bận gì không?”
“Có việc thì không cần đi à?”
Tam ca quay đầu tôi, tôi lập tức ngoan ngoãn gật đầu.
“Được ạ, em sẽ không mất mặt đâu.”
Bầu không khí nặng nề trong xe bỗng phát ra một tiếng nén, sau đó là tiếng lớn.
Là từ chỗ ghế lái phát ra.
Tài xế của Tam ca gan to thế này sao?
Tôi nghiêng người lên trước, kỹ người “tài xế” vốn im lặng từ lúc tôi lên xe.
Không ngờ lại là một khuôn mặt rất đẹp trai và rực rỡ.
Một chàng trai trẻ trung đẹp mã.
“Xin chào, Đường.”
“Tôi là của Tam ca, họ Hác.”
Tôi ngượng ngùng mỉm chào lại, rồi lui về chỗ ngồi.
Trong đoạn đường còn lại, Hác chuyện rất vui vẻ, đôi lúc khiến tôi lên.
Còn Tam ca thì vẫn trầm lặng, không gì.
Khi tôi chuẩn bị xuống xe, Tam ca bất ngờ hỏi:
“Em và Mạnh Quan Hạc có quan hệ gì?”
Tôi ngỡ ngàng.
“Tôi thấy hai người chuyện với nhau bên ngoài hội quán.”
Lời Tam ca khiến tim tôi chùng xuống, không biết ấy đã thấy bao nhiêu.
Tôi suy nghĩ rồi trả lời:
“Gặp trong tiệc cưới của thân, ngồi chung bàn ăn thôi.”
Ánh mắt Tam ca sắc bén như một lưỡi dao, dường như có thể rạch toạc vỏ bọc của tôi để thấu những gì tôi đang giấu.
Tôi cảm thấy chột dạ, không dám thẳng vào ấy.
“Mạnh Quan Hạc không phải người đơn giản, tránh xa hắn ta ra.”
Nhìn chiếc xe của Tam ca đi xa dần, tôi đứng nguyên chỗ đó trầm tư.
Một người mà có thể khiến Tam ca – người luôn như Diêm Vương – phải cảnh báo là không đơn giản, chắc chắn không phải dạng vừa.
9
Đây là một buổi tiệc tối riêng tư, khách mời đều là những người giàu có, quyền quý.
Tam ca gặp người quen, mời đến chỗ khác để bàn chuyện.
Anh dặn dò tôi đừng đi lung tung, ý an toàn.
Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
Nhưng vừa thấy đi khỏi, tôi liền hướng về phía một bóng dáng quen thuộc.
Giả vờ như vô , tôi giẫm mạnh gót giày cao gót lên giày của đối phương.
Anh ta nhăn mặt, nghiến răng tôi, nhỏ giọng đầy giận dữ:
“Đường An Ý!”
Bạn thấy sao?