Khi Chồng Giả Thành [...] – Chương 5

Tôi đang ở nước ngoài.

Mà ở đây đâu có ai tiếng Trung?

Vậy ai… vừa chuyện với tôi?

Tôi từ từ quay đầu lại, đập vào mắt là một gương mặt mà tôi đã suốt ba năm trời.

Người đó còn rất chủ .

Đến mức tôi trên tay chỉ cầm mỗi cái túi nhỏ và tờ siêu âm, tất cả hành lý còn lại đều bị ta cầm hộ.

Tạ Hành lướt nhanh qua tờ siêu âm, mắt đảo như máy scan.

Còn tôi thì đang sốc toàn tập:

“Khoan, sao lại ở đây?!”

Tạ Hành trả lời tỉnh bơ:

“Điện thoại của em có gắn định vị.”

Tôi: “?”

Tôi nổi điên:

“Anh theo dõi em à?! Khi nào thì lén lắp cái đó hả!”

“Vợ à, gắn ngay trước mặt em mà.”

Hử?

Tôi vắt óc nghĩ một hồi… hình như là có thật.

Trước đây từng xảy ra một vụ việc nho nhỏ, tôi bị bắt cóc, bọn bắt cóc gọi cho Tạ Hành đòi tiền chuộc.

Tạ Hành chuyển tiền cái “rụp”, rồi lao đến giải cứu tôi.

Sau đó cảnh sát cũng bắt bọn xấu.

Hôm đó tôi bị ta mắng cho một trận, rồi ấy lấy điện thoại, dây chuyền và mấy món đồ tôi hay mang theo ra, lắp định vị hết.

Bình thường thì ta không kiểm tra đâu, chỉ khi nào tôi gặp chuyện mới dùng đến để tìm.

Tính ra cũng gần cả năm rồi, tôi quên béng luôn.

Nhưng đó không phải trọng điểm.

Trọng điểm là:

“Sao lại có mặt ở đây?!”

Lúc này cuối cùng Tạ Hành cũng ngẩng đầu lên, môi khẽ nhếch , cố chậm lại như đang trêu tôi:

“Cái chuyến công tác mười tháng này là để đi… sinh con à?”

Tôi hoảng loạn, lắp bắp:

“Cái đó… cái đó…”

Trí óc chết tiệt, mau nghĩ ra lý do đi chứ!

Tạ Hành xoa đầu tôi, giọng dịu dàng đến mức khiến người ta muốn rơi vào bẫy.

“Vợ à, trong hợp đồng hôn nhân của chúng ta đâu có điều khoản này đâu.”

Bản hợp đồng hôn nhân của chúng tôi thực ra rất đơn giản.

Nội dung chính là: tôi có trách nhiệm giúp ta “đuổi cổ” những người sống có ý đồ cảm với ta.

Còn ta sẽ trả tiền cho tôi.

Điều khoản đầu tiên ghi rất rõ: “người sống” – bao gồm cả tôi luôn.

“Lén lút mang thai con là vi phạm hợp đồng đó.”

Tạ Hành vừa vừa ghé sát lại gần tôi.

Dựa vào kinh nghiệm mấy năm nay, tôi đoán tâm trạng ta giờ đang rất tốt.

Nhưng tôi có bầu rồi cơ mà?!

Không hiểu sao ta lại vui chứ.

Ngón tay ta lướt nhẹ qua má tôi, mang theo cảm giác tê tê, cuối cùng dừng lại ngay trên môi tôi.

“Cưng à, nghĩ kỹ chưa? Định bồi thường kiểu gì đây?”

Tôi: “?!”

Trời ơi, bồi thường?!

Còn có cả khoản hợp đồng nữa hả?

Tôi chẳng nhớ rõ nội dung hợp đồng là gì, với cái bản mặt tư bản đen tối như Tạ Hành, kiểu gì ta cũng ép tôi đền hết số tiền tôi kiếm hai năm qua!

Tôi không trả nổi mất!

Cơ thể tôi còn phản ứng nhanh hơn não.

Miệng trước, đầu óc chạy theo sau.

Hai môi vừa chạm đã phun ra câu:

“Chồng ơi, nghe em giải thích! Thật ra em ngoại rồi, đứa bé không phải con đâu, em không vi phạm hợp đồng, đừng bắt em đền tiền mà ——”

Đã láo, thì phải cho tới!

Tôi tự biên tự diễn trơn tru luôn:

“Đúng đúng, chính xác là . Anh cũng biết mà, em là một phụ nữ hoàn toàn bình thường có nhu cầu sinh lý. Em mới 25 tuổi, đang trong giai đoạn ‘sói đói’, thế nên em đã bao nuôi vài cậu sinh viên đại học. Ừ, mỗi người đều có cơ bụng sáu múi, không chỉ có cơ bụng mà còn có cơ ngực to nữa, ôm vào là ngập mặt luôn ấy! Mà mấy cậu đó nghe lời lắm, còn hay gọi em là chị nữa.”

Nói đến đây, tôi còn nghiêm túc gật đầu, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới ảo tưởng tự dựng của mình.

Mấy cậu sinh viên…

Một đống cậu sinh viên đẹp trai có cơ ngực…

Tạ Hành không hề cắt ngang lời tôi, chỉ im lặng chờ tôi hết rồi nhẹ nhàng thả một câu:

“Bao nuôi mấy người cơ?”

“Ba… à không, chắc bốn người rồi?”

Bốn người, hí hí…

Anh ta lạnh:

“Mộng đẹp ghê ha, Lương Lộ. Cô có từng nghĩ tới việc nuôi bốn người đàn ông, mỗi tháng phải tốn bao nhiêu tiền không?”

Tôi: “?!”

Chết tiệt, quên mất cái đó.

Nuôi trai tốn tiền chết đi , không ổn, không chơi nữa!

Trai nào có giá trị bằng tiền chứ!!

Tôi cụp mắt, nhăn nhó:

“Thôi rồi, không nuôi nữa.”

Tạ Hành xoay cổ tay, nắm lấy tay tôi.

Tôi còn đang bối rối không biết định gì thì đã dẫn tay tôi đặt lên ngực mình.

Cuối xuân thời tiết bắt đầu nóng lên.

Tạ Hành mặc rất đơn giản, chỉ có một chiếc sơ mi đen.

Cách một lớp vải mỏng, cảm giác bên dưới lòng bàn tay tôi thật sự rất… đặc biệt.

Tạ Hành cúi người, bế tôi vào lòng.

Anh ghé sát tai tôi, cố hạ thấp giọng.

Cực kỳ gợi cảm.

Thậm chí còn ra vẻ đáng thương, nhỏ vào tai tôi:

“Chị ơi, cơ bụng cơ ngực em đều có, có muốn sờ thử không?”

Aaaa!!!

Rõ ràng lớn hơn tôi mà, còn gọi “chị” cái gì!!

Càng không chơi mấy trò đóng vai kỳ cục như !!

10

Tạm thời không bàn tới cái vấn đề nhập vai kỳ quặc kia nữa.

Vấn đề chính là — tôi đã bị Tạ Hành tóm về rồi.

Cho đến khi ta nhét tôi vào ghế sau xe, ta vẫn chưa hề nổi giận.

Không những không giận, trông ta còn có vẻ… vui vẻ nữa.

Xong phim.

Tôi len lén đỉnh đầu ta.

Cái mũ xanh vô hình như đang lơ lửng trên đầu Tạ Hành.

Anh ta… mà còn vui vẻ nữa sao?

Không thể tin nổi. Tạ Hành à, không ngờ lại là kiểu… “cắm sừng cũng vui”.

Tuy đứa con là của ta thật, đâu có biết.

Tôi là tôi ngoại , mà ta còn tươi hơn.

Đáng giận thật!

Bảo sao lúc trước ta cứ khăng khăng phải kết hôn đàng hoàng dù chỉ cần tôi bia đỡ đạn.

Hóa ra… thích kiểu chơi kỳ dị này.

Tôi thở dài.

Tưởng là người bình thường cơ đấy.

Tạ Hành nắm lấy tay tôi, hỏi:

“Kết quả khám hôm nay thế nào? Có thấy chỗ nào khó chịu không?”

Trời ơi, ta còn quan tâm cả việc khám thai.

Xanh lè xanh lét, đúng là ý thức bảo vệ môi trường cao.

Tôi lại thở dài một cái rõ nặng nề.

Tạ Hành nhíu mày:

“Khám thai có vấn đề gì à?”

Tôi tựa vào lưng ghế, giọng lặng lẽ như linh hồn đã thoát xác:

“Chồng ơi… em thấy người có vấn đề hình như là đó.”

“Hử?”

“Anh tích cực đi nuôi con người khác quá mà.”

Nói xong câu này, bầu không khí trong xe đột ngột thay đổi.

Tôi cũng chẳng rõ thay đổi ở đâu, rõ ràng là không giống ban nãy nữa.

Tạ Hành thong thả tháo đồng hồ trên cổ tay.

Chiếc đồng hồ kim loại rơi nhẹ xuống lớp da ghế bọc da mềm, phát ra một tiếng “cạch” rất nhỏ, rất khẽ.

Tạ Hành chống một tay lên bên cạnh tôi, vây tôi trong một góc nhỏ của ghế sau.

Tài xế rất biết điều, lập tức nâng vách ngăn giữa khoang trước và sau lên.

“Ch… chồng…”

Tôi chằm chằm vào yết hầu của ta, bỗng nhớ đến đêm hôm đó trong bóng tối, nơi này run lên từng nhịp khi ta chìm trong cảm .

Tưởng rằng tôi đã quên sạch những hình ảnh mập mờ đêm đó, mà giờ lại ùa về ào ạt.

Tôi đỏ bừng vành tai, quay mặt đi:

“Có gì thì đàng hoàng, đừng có sát lại gần như …”

“…gần quá.”

Tôi còn chưa kịp xong, đôi mắt lập tức mở to sững sờ.

Tạ Hành bất ngờ ôm lấy gáy tôi, hôn phủ lên môi.

Lần trước vì say nên không tính.

Lần này là nụ hôn đầu tiên trong trạng thái tỉnh táo của tôi.

Tôi chết trân tại chỗ, để mặc ta muốn gì thì .

Một lát sau, tôi nghẹt thở tới đỏ mặt.

Tạ Hành hơi lui lại, nheo mắt :

“Không phải nuôi bốn cậu sinh viên sao? Mà hôn cũng không biết?”

Tôi: “!?”

Sao còn châm chọc người ta nữa hả!!

Tôi cứng miệng:

“Em biết chứ!”

Tôi nhào lên, cắn như chó gặm.

Tạ Hành đỡ lấy gáy tôi, dịu dàng :

“Đừng vội, mình học cùng nhau.”

Hả?

Học cùng nhau?

Hóa ra cũng không biết hôn à.

Tôi không chịu thua, ngẩng đầu ôm lấy eo ta.

Tôi siết chặt lấy vạt áo .

Đến lúc đến nơi, môi tôi đã bị hôn đến đỏ rực, não cũng bị hôn đến loạn rồi.

Lạ thật.

Không hiểu sao mọi chuyện lại thành ra thế này.

Tôi .

Tạ Hành vẫn điềm nhiên như không, cứ như chẳng có chuyện gì.

Nếu… không tính đến việc vành tai đỏ bừng.

Lần này tôi ngắm một cách quang minh chính đại.

Bị tôi lâu, Tạ Hành khẽ ho một tiếng:

“Muốn ở lại đây chơi vài ngày hay về nhà?”

Tôi nheo mắt:

“Nếu ở lại, sẽ chơi với em à?”

Ngón tay dài của đan vào tay tôi, mười ngón siết chặt.

Tôi chợt nhớ đến bài đăng mình viết trước khi đi nước ngoài, nhớ đến bình luận nổi nhất trong đó – người ta Tạ Hành thích tôi.

Tạ Hành xoa đầu tôi, giọng bất lực:

“Chẳng lẽ để vợ mang thai một mình lang thang ở nước ngoài?”

Tôi lẩm bẩm nho nhỏ:

“Nhưng… đứa bé đâu phải con .”

Từ góc của ta thì đúng là .

Tạ Hành – người chồng đội mũ xanh mà vẫn bao dung đỉnh cao.

Đọc tiếp

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...