Đọc từ đầu:
_______________
“Tôi giặt đồ nấu cơm cho , ngủ chen chúc cùng hai em dâu trên một cái giường, hôm nay nếu không đòi lại cái quán này cho tôi, thì đừng bao giờ bước chân vào nhà tôi nữa!”
Tào Ngọc Trạch không còn cách nào, do dự tiến lại gần tôi, ấp úng hồi lâu rồi rút ra một bông hoa:
“Hôm nay là sinh nhật con trai mà, năm xưa em sinh nó vất vả, mời em ăn một bữa không?”
Kiếp trước, ngày tôi bị bắt đi, ta cũng tặng tôi đúng một bông hoa như thế.
Một bông hoa do chính tay ta trồng, chan chứa cảm, đầy ngọt ngào.
“Mời tôi ăn cơm?”
Xuyên qua bóng ta, tôi như thấy chính mình kiếp trước, vì một bông hoa mà lại một lần nữa tin ta.
“Tôi chỉ nhận lời những bữa ăn có ít nhất mười món. Tào Ngọc Trạch, lại bộ dạng xem, xứng sao?”
7
“Ngọc Trạch, nhất định sẽ cứu em ra đúng không? Con mình còn nhỏ như , không nỡ em chịu khổ trong tù đúng không?”
Hồi tưởng lại tiếng khóc lóc van xin của mình trước khi bị dẫn đi kiếp trước, tôi chỉ biết nhạo chính sự ngây thơ của bản thân.
Tào Ngọc Trạch xấu hổ và thất vọng:
“Anh chỉ muốn mời em ăn một bữa cơm thôi, sao em lại trở nên thực dụng như ?”
Tiệm cơm Tiểu Hy vừa mới khai trương, lời của ta nếu rơi vào tai người có tâm, chẳng biết sẽ bị thêu dệt thành chuyện gì.
Tôi không còn muốn tranh cãi.
Nhưng con tôi lại không cam lòng rời đi:
“Ba à, ba không thích những ngày ăn no sao?”
Tào Ngọc Trạch không ngờ con bé sẽ lên tiếng, theo phản xạ hỏi lại:
“Con gì?”
“Khi mẹ mang bầu em trai, vì ăn không đủ, ngày nào cũng chảy máu.”
Đôi mắt con bé mở to, giọng trẻ con rõ ràng kiên quyết.
“Con tưởng trẻ con phải uống máu mới lớn , nên đã rạch đầy tay mình, chỉ muốn giúp mẹ đỡ khổ một chút.”
“Còn ba thì sao? Ngoài việc gửi tiền cho mấy bà bác, ba đã từng nấu cho mẹ bữa cơm nào chưa? Ba có biết mẹ bệnh đến mức nước cũng không uống nổi không?”
“Tại sao mỗi khi con và mẹ hạnh phúc, ba lại cùng người khác đến bắt nạt tụi con? Ba không phải là ba của con sao?”
Con bé đã học rất nhiều, thấy rất nhiều, và hiểu rằng — những điều không ai lên tiếng phản đối chưa chắc đã là đúng.
Tôi hít sâu một hơi, lấy hết can đảm ra câu mà bao lâu nay vẫn giấu trong lòng:
“Tào Ngọc Trạch, chúng ta ly hôn đi.”
Bông hoa trong tay ta rơi xuống đất.
Giọng ta bỗng khàn đặc:
“Em gì? Ly hôn?”
Chị cả nghe thấy, liền chụp lấy ấm nước trên bàn hất thẳng vào người tôi:
“Em dám?!”
“Ly cái gì mà ly! Con cái cũng sinh rồi, trừ khi chết, đời này đừng mơ rời xa Ngọc Trạch!”
Chị ta không biết chữ, cũng không hiểu rằng tờ giấy đăng ký kết hôn không thể trói buộc cả một đời người.
Tôi bế con trong tay, mặc cho nước trên áo nhỏ tong tỏng xuống nền đất:
“Tôi biết chuyện của với mấy chị dâu. Lúc với chị cả bàn chuyện giành nhà phúc lợi ở bệnh viện, tôi và bố đang ở ngay phòng bệnh bên cạnh.”
“Sau này họ có con, chắc chắn sẽ không bỏ mặc. Chi bằng bây giờ chia tay trong hòa bình, cũng coi như trả hết nợ cho tôi rồi.”
Tào Ngọc Trạch không gì, chỉ lục túi mãi không thôi.
Có lẽ ta đang cố tìm thứ gì đó để giữ tôi lại, từ sau khi mất việc ở nhà hàng quốc doanh, đến sống còn khó khăn, gì đến níu kéo người khác.
Chị cả không nổi cảnh ta thẫn thờ như , liền gào lên chua chát:
“Nhà ai mà góa phụ chẳng em chồng giúp đỡ? Vậy mà là người thành phố, lại ghen tuông còn hơn cả phi tần trong cung!”
Giữa phố xá đông đúc người qua lại, chị ta gào xong mới nhận ra chẳng ai trong tôi hay Tào Ngọc Trạch đáp lời, nước mắt cũng lặng lẽ rơi xuống.
Chị ta thật sự thích Tào Ngọc Trạch. Năm đó lấy cả chính là vì nhắm trúng người em út này.
Chị ta từng nghĩ tôi không xứng với Tào Ngọc Trạch bao nhiêu, thì giờ trong lòng chị ta lại nghẹn bấy nhiêu, khổ sở bấy nhiêu.
“Tào Ngọc Trạch! Anh bị câm hay điếc rồi sao?!”
“Nếu không muốn ly hôn thì đại đi! Tôi sẽ đưa hai em dâu về quê, còn cứ việc ở lại thành phố mà ăn sung mặc sướng, mặc kệ mấy lão già lắm chuyện chửi chúng tôi là góa phụ lẳng lơ!”
Chị cả nước mắt rơi như mưa, đứa cháu cũng òa lên, ôm lấy chân Tào Ngọc Trạch:
“Chú ơi, đừng bỏ con với mẹ mà, con hứa sẽ chăm học, đừng đuổi tụi con về quê!”
Bạn thấy sao?