Thật ra kế hoạch ban đầu của tôi là tự ngã khi đang đi bộ.
Như vừa tránh tai nạn giao thông, không ảnh hưởng đến người khác,
vừa có cớ gọi Chu Tùng Cẩn đến.
Ai mà ngờ…
Tôi còn chưa kịp lấy hết can đảm để ngã, thì có người trực tiếp lái xe cán qua chân tôi luôn.
Giả vờ yếu đuối quá lâu, tôi thật sự bắt đầu trở nên yếu đuối thật rồi.
Nói xong câu “không sao” rồi tôi mới sực nhớ ra đáng lẽ phải cãi lại người ta một trận.
Nhưng lúc đó, người ta đã đi mất rồi.
Chu Tùng Cẩn đổi tay cầm túi đá, chìa tay về phía tôi:
“Đưa điện thoại cho .”
Tôi không nhúc nhích.
Để tránh nghe điện thoại, tôi vẫn luôn giấu di sau lưng, còn bật chế độ im lặng.
Có ai gọi tới là tôi lại lén nhấn từ chối một cuộc.
Nếu giờ để Chu Tùng Cẩn lấy điện thoại, phát hiện Trình Dương gọi nhiều như , chắc chắn sẽ gọi lại ngay.
Chu Tùng Cẩn cong ngón tay ra hiệu:
“Đưa đây.”
Tôi liếc ra cửa sổ, đang tính toán xem giữa việc chặn số Trình Dương và ném luôn điện thoại ra ngoài xe, cách nào ít bị phát hiện hơn.
Ngay lúc Chu Tùng Cẩn bắt đầu mất kiên nhẫn, chuẩn bị vươn tay qua người tôi để tự lấy,
xe bỗng dừng lại.
Anh không tiếp tục ép nữa, mở cửa xe bước xuống, rồi vòng sang bên kia đỡ tôi xuống.
Tôi tranh thủ nhét điện thoại của vào kẽ ghế, rồi dựa vào tay .
4
Vết thương cũng không nghiêm trọng lắm.
Nhìn thấy vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm của Chu Tùng Cẩn, đầu tôi bắt đầu hoạt hết công suất, nghĩ cách giữ chân lại.
Khóe mắt tôi liếc thấy bảng chỉ tầng bên cạnh, liền nghiến răng một cái:
“Chu Tùng Cẩn, em hình như…”
Còn chưa kịp hết câu, tài xế của Chu Tùng Cẩn đã chạy hớt hải về phía chúng tôi.
Trên tay còn cầm cái điện thoại tôi vừa nhét vào kẽ ghế: “Tổng giám đốc Chu, để quên điện thoại trong xe, có người gọi liên tục.”
Tôi cứng người, chỉ biết trơ mắt điện thoại bị đưa tận tay .
Đúng lúc đó, cuộc gọi từ Trình Dương lại tiếp tục đến.
Chu Tùng Cẩn nghe máy.
Còn chưa kịp nghe rõ bên kia gì, tôi đã lao tới ôm chầm lấy , vừa giả bộ đau chân vừa vội vàng cúp máy.
Chu Tùng Cẩn quả nhiên chẳng còn tâm trí quan tâm Trình Dương nữa, xoay người muốn đưa tôi quay lại phòng khám.
Tôi giữ lấy tay : “Không sao đâu, chỉ va nhẹ thôi mà… đưa em về nhà không?”
Chu Tùng Cẩn không dừng bước.
Có lẽ do hình tượng “yếu đuối” của tôi đã quá ăn sâu vào tiềm thức , tưởng tôi lại sợ phiền bác sĩ nên vừa đi vừa dỗ dành: “Không sao đâu, đau thì phải đi khám, em đừng sợ.”
“Lát nữa sẽ chuyện với bác sĩ, em chỉ cần phối hợp là .”
Anh càng , tôi lại càng không dám để quay về.
Nhưng tôi cũng không thể ảnh hưởng đến công việc của bác sĩ.
Đành giữ chặt lấy cánh tay , tha thiết đảm bảo: “Thật sự chỉ va nhẹ một cái thôi, không sao hết.”
“Em chỉ muốn về nhà nằm nghỉ… ở bên em nhé?”
Chu Tùng Cẩn tôi rất lâu, cuối cùng vẫn chịu nhượng bộ, đỡ tôi rời khỏi bệnh viện.
Không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng đến mức nào, mãi đến khi chúng tôi lên xe, điện thoại của Trình Dương vẫn không ngừng gọi đến.
Tôi vừa cài dây an toàn xong, Chu Tùng Cẩn đã nghe máy.
Giọng nhỏ, tôi không nghe rõ gì, chỉ thấy sắc mặt ngày càng tệ.
Cuối cùng, lạnh lùng một câu: “Biết rồi, tôi đưa Thời Dạng về trước.”
Tôi lo lắng túm lấy tay áo : “Anh định đi đâu thế?”
Chu Tùng Cẩn không trả lời, chỉ đan mười ngón tay vào tay tôi, giọng trấn an: “Không sao, đưa em về nhà trước, sẽ quay lại ngay.”
Anh đã quyết rồi.
Tôi hỏi xảy ra chuyện gì, cũng chỉ tìm cách đánh trống lảng.
Nhìn thấy xe thật sự đang chạy về phía nhà, tôi quay đầu : “Em muốn đi cùng .”
Chu Tùng Cẩn hơi nhíu mày: Tại sao? Trước đây em đâu bao giờ chịu đi cùng .”
Lý do tôi luôn là tôi sợ giao tiếp với người khác.
Nhưng lý do thật sự là…
Tôi đọc tiểu thuyết nhiều quá.
Luôn sợ rằng một ngày nào đó mình sẽ bị cốt truyện hay tính cách gốc điều khiển,
rồi vô đi sự với nữ chính, đắc tội với người khác.
Cuối cùng thì tôi vẫn không thoát số phận của một nữ phụ pháo hôi.
Vì thế mấy năm nay, lần nào cũng là tôi giả vờ yếu đuối, mình không dám đi.
Ban đầu, Chu Tùng Cẩn dĩ nhiên là không cho phép.
Nhưng tôi quá kiên quyết, cũng không ép nữa.
Cũng chính vì thế mà việc tôi chủ hôm nay mới càng đáng ngờ.
Tôi định lấy cớ là đau chân, lại sợ lôi mình quay lại bệnh viện.
Nghĩ đi nghĩ lại không tìm ra lý do hợp lý, đành phải thật: “Anh trông như sắp đi đánh nhau, nên em muốn đi theo trông chừng .”
Chu Tùng Cẩn bật : “Anh còn cần phải đánh nhau à?”
Cũng đúng.
Anh chỉ cần mở miệng thôi là đủ khiến nam chính tức nghẹn rồi.
Tôi lười tranh luận, chỉ siết chặt tay : “Hoặc đi cùng nhau, hoặc về cùng nhau, không có lựa chọn nào khác.”
Tôi đi theo chưa chắc đã thay đổi gì.
Nhưng ít nhất có thể tùy cơ ứng biến, cùng lắm là lúc Chu Tùng Cẩn sỉ nhục nam chính thì tát một cái.
Sau đó nếu quay lại tính sổ với tôi… chắc cũng không đến mức đó đâu.
Biết đâu còn thấy khoái nữa.
5
Cuối cùng thì Chu Tùng Cẩn cũng không đi nữa.
Tôi cứ nín thở căng thẳng, không dám ngủ, sợ nửa đêm lại lén chuồn.
Cho đến khi Trình Dương gọi điện tới.
Tôi tận tai nghe thấy Chu Tùng Cẩn : “Đi rồi à?”
Lúc này tôi mới nhẹ nhõm hẳn, khóe môi không kìm mà cong lên, ôm lấy chặt hơn.
Anh đặt điện thoại xuống, quay đầu tôi: “Vui gì mà ngu thế?”
Lại né một cột mốc quan trọng.
Tâm trạng tôi tốt vô cùng, thêm cả một ngày chạy đông chạy tây, đầu óc cũng không còn tỉnh táo nữa.
Tôi buột miệng : “Anh không đi tìm đường chết…”
Chu Tùng Cẩn nhướng mày.
Tôi vội vàng sửa lại: “Anh không đi chuyện với người ta, tất nhiên là em vui rồi.”
Đến giai đoạn này, giữa và nam chính có lẽ cũng chẳng còn lý do gì để xung đột nữa.
Cộng thêm công sức tôi bỏ ra trước đó, nam chính vốn chẳng có cơ hội để ghét .
Chúng tôi sắp thoát rồi.
Chỉ cần tiếp tục “yếu đuối” thêm một thời gian nữa, là có thể thành công thay đổi cái kết bi thảm kia.
Bạn thấy sao?