Năm thứ ba chim hoàng yến cho phản diện, Chu Tùng Cẩn bất ngờ thất thế, mỗi ngày đều thay cách để ám chỉ rằng không muốn sống nữa.
Tôi cố giả vờ không hiểu.
Chỉ là mỗi lần về nhà đều khóc lóc giả bộ với : “Chồng ơi, hôm nay em đi phỏng vấn ở tiệm trà sữa, đợi mãi chẳng ai để ý tới em, cuối cùng chỉ đành mua một ly rồi lặng lẽ rời đi.”
Nhận tin nhắn đầy ẩn ý từ , tôi cố ngắt lời: “Chồng ơi đợi em về rồi tiếp nhé, vừa nãy có người sự với em, em phải lén giơ ngón giữa trước đã.”
Nửa năm sau, Chu Tùng Cẩn vực dậy, xoay người lại từ đầu.
Về sau có người hỏi nguyên nhân, chỉ bất đắc dĩ: “Vợ tôi có hơi nhát gan, tôi sợ nếu tôi không còn, sẽ có người ức hiếp ấy.”
1
Chu Tùng Cẩn luôn chê tôi yếu đuối.
Ngay từ ngày đầu tiên tôi bị đưa đến chim hoàng yến cho , đã không ưa rồi.
Vì thế mấy năm nay, ngày nào cũng nghiêm mặt căn dặn tôi: Tôi phải mạnh mẽ lên, tốt nhất là phải cao ngạo, bướng bỉnh một chút.
Tôi nghe đấy, không dám theo.
Cho nên lần này, khi bị người ta cố ý va vào mà tôi lại theo phản xạ xin lỗi, Chu Tùng Cẩn giận thật sự.
Anh lập tức sai người xử lý đối phương.
Sau đó kéo tôi về nhà, bắt tôi “xem lại băng ghi hình”, hỏi tôi vì sao không đâm lại luôn.
Khi nghe tôi đáp là “em không dám”, lạnh, giận đến mức cả đêm chẳng hề nể nang.
Tôi nhịn đến cùng cực, cuối cùng mắng một trận mới khiến hạ hỏa.
Sau đó, Chu Tùng Cẩn ôm tôi vào lòng, vừa hôn vừa tiếp tục răn dạy: “Lần sau có ai bắt nạt em, cứ đánh lại luôn, nghe chưa?”
Ngừng lại một chút, bổ sung thêm: “Nếu còn yếu đuối thế nữa, sẽ nhốt em trong nhà, học cách mắng người rồi mới cho ra ngoài.”
“Nghe rõ chưa hả?”
Tôi gật đầu cho có lệ, thật ra chẳng định theo lời .
Chu Tùng Cẩn nhận ra tôi chỉ qua loa, liền bắt tôi viết cam kết.
Tôi cầm bút lên rồi lại đặt xuống, thở dài, định khuyên sống nhút nhát một chút để giữ mạng.
Nhưng vừa mở miệng lại ngậm lại.
Bởi vì là phản diện.
Lý do đó, Chu Tùng Cẩn sẽ chẳng bao giờ tin.
Thậm chí có khi còn nhướng mày đắc ý, cảm thấy trong lòng tôi, là một nhân vật vừa ngầu vừa oai phong như thế.
2
Ba năm trước, khi biết mình phải thay thế “tiểu thư thật” để gả cho Chu Tùng Cẩn, tôi đột nhiên tỉnh ngộ — thì ra mình chỉ là một nữ phụ pháo hôi trong một quyển tiểu thuyết.
Mà Chu Tùng Cẩn lại chính là đại phản diện trong truyện.
Chỉ vì việc tàn nhẫn, quyết đoán, không để lại đường lui cho bất cứ ai, nên mới bị nam chính giăng bẫy, mất hết quyền lực.
Sau đó, thiên hạ ai nấy đều đạp một cú,
cuối cùng vì chịu không nổi nhục nhã, nhảy từ tầng thượng xuống, kết thúc tất cả.
Còn tôi — chim hoàng yến ngạo mạn bên cạnh phản diện,
bình thường ỷ thế ức hiếp người ta, chuyện khắp nơi,
thậm chí còn mượn danh nghĩa của để bắt nạt nữ chính, khiến ấy nhiều phen khó xử.
Vì khi Chu Tùng Cẩn thất thế, nam chính cũng tiện tay “xử lý” luôn tôi.
Khoảng thời gian đó, trong đầu tôi toàn là viễn cảnh thảm thương của hai đứa, sợ đến mức không dám ngủ.
Miệng Chu Tùng Cẩn thì cứ bảo tôi không có tiền đồ, thế mà đêm nào cũng thức trắng đêm để canh tôi ngủ cho yên giấc.
Từ lần đó trở đi, tôi liền hạ quyết tâm phải thay đổi kết cục của cả hai đứa mình.
Chỉ là… tôi không có kinh nghiệm gì cả.
Lúc đầu chỉ có thể tranh thủ những lúc thế này thế kia để bắt Chu Tùng Cẩn đồng ý với tôi một vài chuyện.
Anh dừng lại, kiên nhẫn nghe tôi .
Kết quả là khi nghe tôi bảo sau này hãy sống hòa nhã với người khác, đối xử tử tế một chút,
lập tức nghiến răng hỏi tôi có phải hôn đến thiếu dưỡng khí rồi hóa ngu luôn không.
Và rồi —
Anh lại càng không tử tế với tôi hơn.
Tôi rút ra bài học đầu tiên, biết sợ nên chẳng dám thẳng mặt nữa.
Sau đó tôi phát hiện trước cửa văn phòng có một cái “hộp góp ý dành cho nhân viên”.
Thế là tôi giả nhân viên, viết cho một lá thư góp ý dài tới vạn chữ.
Quả nhiên, Chu Tùng Cẩn lại phát hiện ra.
Tôi hỏi sao biết.
Chu Tùng Cẩn hờ hững liếc mắt tôi:
“Cái hộp góp ý đó từ khi đặt ở đó đến giờ chưa bao giờ có ai dám bỏ thứ gì vào.”
Cũng đúng.
Loại đại phản diện như Chu Tùng Cẩn, ai mà dám góp ý chứ.
Chưa đợi tôi kịp nhận lỗi, Chu Tùng Cẩn lại bồi thêm một câu: “Với lại, chắc chắn chẳng có nhân viên nào to gan đến mức dám bảo tôi hãy sống tử tế với người ta.”
Anh gõ nhẹ lên trán tôi:“Thẩm Thời Dạng, em bị ngốc à?”
Tôi thấy ấm ức.
Trong cốt truyện gốc là như thế mà.
Nữ phụ pháo hôi vừa ác độc, vừa thiếu đầu óc.
Cứ hễ có “linh quang” chợt lóe là sẽ ra đủ thứ chuyện ngu ngốc.
Thế thì sao trách tôi chứ?
Bạn thấy sao?