Khi Chia Tay Trở [...] – Chương 5

Lúc ăn cơm, Ôn Diễn vẫn duy trì trạng thái phấn khích, không ngừng gắp thức ăn cho tôi, là để thưởng cho tôi, từng cử chỉ đều toát lên vẻ trẻ con đáng .

Nhìn đôi mắt sáng rực của , tôi chợt nhận ra rằng, điều khiến tôi rung không chỉ là tài năng và ngoại hình của , mà còn là sự dịu dàng và chân thành của .

Tôi bỗng nhiên không thể chờ đợi nữa, chỉ muốn ngay lúc này, lập tức, ngay tức khắc cho biết.

“Ôn Diễn, tôi muốn…”

Tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang lời tôi.

Là điện thoại của Ôn Diễn.

Anh nghe máy chưa bao lâu, nụ trên môi dần tắt, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

Sau khi cúp máy, bấm bấm vài lần trên điện thoại, sắc mặt càng lúc càng u ám.

“Sao ?” Tôi dè dặt hỏi.

Anh đưa điện thoại cho tôi, trên màn hình là ảnh chụp tin nhắn mà người trong ban tổ chức gửi cho .

Trong đó, một người phụ nữ tự xưng là tôi – Kiều Nhan, với ấy rất nhiều lời lẽ tục tĩu, còn gửi cả mấy tấm ảnh cosplay hầu của tôi.

Bạn nhắn thêm một câu:

“Cô ấy thật sự là người cậu thích à? Nhân phẩm có vấn đề đấy.”

Tôi cố nén cơn giận đang cuồn cuộn dâng lên, trả lại điện thoại cho Ôn Diễn: “Nhất định là Hạ Nhiên, mấy bức ảnh này…”

Giọng tôi nghẹn lại trong giây lát, cố bình tĩnh lại rồi tiếp tục: “Là do Trần Trữ gửi cho ta. Chắc chắn là ta, ngoài ta ra, tôi không nghĩ ra ai lại dùng thủ đoạn ghê tởm thế này.”

Mục đích của Hạ Nhiên chẳng qua là muốn hỏng ấn tượng của tôi trong mắt bên đấu thầu, hơn nữa, nếu tôi trúng thầu, ta còn có thể lấy chuyện này ra để vu khống tôi dùng thủ đoạn không chính đáng.

Tôi siết chặt nắm tay, điều chỉnh lại tâm trạng, suy nghĩ một lát rồi : “Ôn Diễn, bảo cứ tiếp tục trò chuyện với ta, kéo dài thời gian, nếu cần thì gửi hồng bao cũng , miễn sao giữ ta tiếp tục nhắn tin. Sau đó chúng ta đến nhà Trần Trữ xem thử bọn họ có ở nhà không, một cú tập kích bất ngờ.”

Ôn Diễn lập tức gõ tin nhắn, chẳng bao lâu sau, đưa điện thoại cho tôi xem.

Tài khoản WeChat kia trông rất quen mắt…

À, đó là tài khoản phụ mà Trần Trữ dùng để chơi game.

15

“Ôn Diễn, bảo cứ tiếp tục nhắn tin với ta, kéo dài thời gian, nếu cần thì gửi hồng bao cũng , miễn sao giữ ta tiếp tục trò chuyện. Sau đó, chúng ta đến nhà Trần Trữ xem thử bọn họ có ở nhà không, một cú tập kích bất ngờ.” Tôi đứng dậy xách túi, đi nhanh ra ngoài.

Ôn Diễn đuổi theo, nắm lấy tay tôi, nghiêm túc : “Anh đánh Trần Trữ, yên tâm đi.”

Anh rất chắc chắn, không hề có ý cợt, cứ như thật sự muốn ra mặt giúp tôi .

Trong lòng tôi chợt dâng lên một cảm giác ấm áp, không phản kháng, để mặc nắm tay.

Đến trước cửa nhà Trần Trữ, đèn trong nhà sáng, có thể nghe thấy tiếng ta và Hạ Nhiên đang cãi nhau.

Nếu đang ở nhà thì dễ xử lý rồi.

Ôn Diễn hỏi thăm mình, xác nhận rằng người bên kia vẫn đang tiếp tục trò chuyện với tài khoản đó.

Tốt lắm.

Tôi vừa định giơ tay gõ cửa thì chợt nhớ ra điều gì đó, liền đưa tay vào hộc cứu hỏa trong hành lang, mò một chùm chìa khóa dự phòng.

Đây là thói quen của tôi khi còn sống ở đây, không ngờ Trần Trữ vẫn chưa đổi chỗ cất chìa khóa.

Nếu đã

Tôi nghiến răng, mở cửa xông vào.

Trong bếp, Trần Trữ đang đeo tạp dề, bận rộn nấu ăn, khuôn mặt lộ rõ vẻ ấm ức và không cam lòng.

Hạ Nhiên thì nằm dài trên ghế sô-pha, gác chân lên, đang nghịch điện thoại.

Ôn Diễn hành rất nhanh, sải bước dài đến trước mặt ta, giật lấy điện thoại trong tay, mở danh sách ứng dụng đang chạy ngầm.

Quả nhiên, tài khoản WeChat giả mạo kia vẫn đang hoạt .

Hạ Nhiên hoảng hốt, lao đến định giành lại điện thoại.

Tôi lập tức chắn trước mặt Ôn Diễn, bình tĩnh bấm gọi cảnh sát ngay trước mặt ta.

Trong ánh mắt sửng sốt của ta, tôi thản nhiên : “Có người phát tán ảnh riêng tư của tôi mà chưa sự đồng ý, xin hãy đến xử lý giúp.”

Tôi đọc địa chỉ rồi cúp máy.

Trần Trữ nghe tiếng bước đến, vẻ mặt ngơ ngác, còn chưa kịp hỏi thì tôi đã giáng thẳng một cái tát vào mặt ta.

Cảm thấy chưa đủ hả giận, tôi giơ tay tát thêm một cái nữa.

“Xóa sạch toàn bộ ảnh chụp của tôi đi, nghe rõ chưa?”

Anh ta cuối cùng cũng nhận ra chuyện gì đang xảy ra, vừa định mở miệng, đã bị tôi tát đến nổ đom đóm mắt.

Chưa kịp phản ứng, ta lập tức quay ngoắt sang Hạ Nhiên, giơ tay tát thẳng vào mặt ta, gầm lên: “Cô gửi cho ai hả?”

Trò hay chính thức bắt đầu.

Tôi khoanh tay đứng xem cảnh hai người họ xô xát với nhau, khóe môi cong lên lạnh lùng.

Ôn Diễn kéo tôi vào lòng, nhẹ nhàng bảo vệ tôi.

Lúc cảnh sát gõ cửa, hai người kia cuối cùng cũng chịu ngừng tay.

Sau khi nghe tôi thuật lại toàn bộ sự việc, của Ôn Diễn cũng đến.

Hai chiếc điện thoại với tin nhắn trò chuyện chính là bằng chứng rõ ràng.

Thêm cả lời khai của Trần Trữ, Hạ Nhiên hoàn toàn không còn đường chối cãi.

Còn về chuyện đột nhiên Trần Trữ lại đứng về phía tôi, tôi chẳng hề cảm chút nào.

Tôi chỉ cảm thán rằng, trai mà tệ như thế này, đúng là hết thuốc chữa.

“Cảnh sát ơi, tôi không chấp nhận hòa giải riêng đâu.” Tôi thản nhiên với viên cảnh sát.

Cuối cùng, Hạ Nhiên bị năm trăm tệ, giam giữ mười ngày, đồng thời phải chính thức xin lỗi tôi.

Nhưng tôi vẫn chưa thấy hài lòng, vì thế, ngay trước mặt ta, tôi với Ôn Diễn về chuyện ta giả bằng cấp.

Ôn Diễn cường điệu che miệng lại, “Quá đáng thật đấy! Anh phải báo với phòng nhân sự ngay mới , để họ kiểm tra kỹ lưỡng. À, còn phải với bộ phận pháp chế nữa, chuyện này có thể phải chịu trách nhiệm pháp luật đấy!”

Mặt Hạ Nhiên tức đến đỏ bừng, ta run rẩy, không thốt ra lời nào, chỉ có thể bật khóc nức nở.

Còn Trần Trữ thì ấp úng, định gì đó lại thôi.

Tôi lườm ta một cái, thẳng: “Anh cũng phải đăng bài xin lỗi tôi lên wechat đi, trước đây bao nhiêu chung của chúng ta đều nghĩ rằng tôi đá , là tôi có vấn đề về nhân phẩm.”

Ôn Diễn nhỏ giọng nhắc nhở: “Thật ra đúng là em đá ta mà.”

Tôi chậc một tiếng, “Dù tôi đá ta, tôi chưa bao giờ gì có lỗi với ta. Ngược lại, chính ta đã tổn thương tôi, vì , ơn hãy công khai xin lỗi tôi, đồng thời đừng bao giờ phiền cuộc sống của tôi nữa.”

Trước đây tôi có thể nhẫn nhịn, vì tôi nghĩ rằng mình cũng có lỗi khi người quá kém.

Còn bây giờ, không thể nữa.

Bọn họ đã bôi nhọ danh dự của tôi trước mặt Ôn Diễn, suýt nữa còn hủy hoại công việc của tôi.

Tôi không thể tha thứ.

“Nhan Nhan…” Trần Trữ rụt rè gọi tôi.

Tôi lập tức cắt ngang, “Gọi tôi là Kiều Nhan, hoặc Kiều tiểu thư.”

Ôn Diễn bật khe khẽ, rõ ràng đang cố nhịn vẫn không giấu nổi vẻ thích thú.

“Anh sai rồi.” Trần Trữ đỏ hoe mắt, .

“Đăng bài đi.” Tôi nhã nhặn, “Chỉ cần rõ rằng không biết giữ giới hạn trong , đã tổn thương tôi – Kiều Nhan, sau đó bị tôi đá là rồi.”

Tôi nhếch môi , “Anh cũng có thể từ chối, nếu , tôi lại phải phiền cảnh sát một chút, báo cáo rằng cũng đã phát tán ảnh riêng tư của tôi. Nếu chuyện này đến tai công ty , chắc là cũng mất việc luôn đấy nhỉ?”

“À, nhớ đặt chế độ công khai cho tất cả bè, giữ bài đăng trong ba ngày! Mỗi ngày gửi ảnh chụp màn hình cho tôi, tôi sẽ kiểm tra lượt thích và bình luận.”

Anh ta cay đắng: “Kiều Nhan, em ra tay thật tàn nhẫn.”

Lật mặt thế này đúng là không đẹp đẽ gì…

Nhưng mà… thật sảng khoái!

16

Bạn của Ôn Diễn sau khi chứng kiến toàn bộ sự việc cũng tỏ ý thông cảm, còn rằng rất ngưỡng mộ phong cách việc quyết đoán của tôi.

Chỉ là… nghĩ đến việc ta từng xem những bức ảnh cosplay nữ hầu của tôi, tôi chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

May mà khi đó tôi không nghe theo Trần Trữ mà chụp những bức ảnh quá mức táo bạo, vẫn chọn phong cách bảo thủ hơn một chút.

Nhận ra tôi đang xấu hổ, Ôn Diễn nhanh chóng kéo tôi đi khỏi đó.

Về đến nhà đã là mười hai giờ đêm.

Tôi ngã người xuống sô-pha, tâm trạng rối bời.

Ôn Diễn tưởng tôi đang lo lắng chuyện đấu thầu, dịu dàng trấn an: “Mọi chuyện đã rõ ràng rồi, đừng lo nữa. Em có đói không? Anh nấu chút gì cho em ăn nhé?”

Nhưng tôi chẳng còn tâm trạng nghĩ đến chuyện ăn uống nữa.

Tôi chợt nhớ ra một chuyện, vội vàng quay sang hỏi: “Ôn Diễn, tôi là thích hả?”

Mặt ngay lập tức đỏ bừng.

Tôi đang định tiếp tục công kích thì đột ngột lấy từ cặp tài liệu ra một tập hồ sơ màu hồng, đưa cho tôi.

Tôi nhận lấy, mở ra xem, bên trong có báo cáo kiểm tra sức khỏe của , sơ yếu lý lịch cá nhân, sao kê tài khoản ngân hàng, sổ hộ khẩu, giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà…

Phản ứng đầu tiên của tôi là: Người này định mở thẻ tín dụng sao?

Hay là… mua bảo hiểm?

“Nhan Nhan, đã chuẩn bị đầy đủ rồi, em xem có thể cho theo đuổi em không?” Anh nuốt nước bọt, giọng hơi căng thẳng, “Anh đã muốn lâu rồi, bị trì hoãn vì giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà… Anh thích em từ rất lâu rồi.”

“Lâu là bao lâu?” Tôi nắm chặt tập hồ sơ, mắt bắt đầu nóng lên.

“Từ ngày đầu tiên đến công ty việc, khi em mặc chiếc váy hoa nhỏ, tươi chào .”

“Em không nhớ nữa…” Tôi nghẹn ngào, nước mắt lăn dài trên má.

Anh khẽ , ánh mắt lấp lánh như ánh sao: “Nhưng nhớ.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...