Khi Chia Tay Trở [...] – Chương 1

1

Buổi chiều, Trần Trữ đang chợp mắt trên ghế sofa, tôi xách vali bước ra từ phòng ngủ.

“Trần Trữ, chúng ta chia tay đi.”

Anh ta thậm chí không thèm mở mắt, trong giọng lộ ra chút bất đắc dĩ: “Em vẫn còn giận à? Lần sau không đăng nữa.”

Tôi nhẹ, không gì, lần cuối căn nhà mà tôi đã dành hai năm kiên nhẫn và nhiệt huyết để chăm chút, nhẹ nhàng đóng cửa rời đi.

Thật kỳ lạ, chia tay một người thân thiết đến tận xương tủy, mà tôi lại không hề có ý định khóc.

Thậm chí còn cảm thấy nắng thật đẹp, mây thật nhẹ, không khí cũng trong lành hơn mọi ngày.

Tôi tạm thời ở lại một khách sạn gần công ty, dự định vừa đi vừa tìm nhà.

Ngày thứ ba sau khi dọn ra ngoài, Trần Trữ gọi cho tôi cuộc điện thoại đầu tiên, vừa mở miệng đã hỏi:

“Em l,oạn đủ chưa? Bao giờ về?”

Tôi sững lại một chút, không hề tức giận, chỉ thấy mệt mỏi, cố gắng kiên nhẫn với ta:

“Chúng ta đã chia tay rồi.”

Anh ta thấp giọng chửi thề một câu: “Có gan thì đừng có quay lại.”

Rồi cúp máy.

Nhìn chằm chằm vào màn hình đã tắt, tôi đột nhiên rơi vào sự hoài nghi bản thân.

Năm tôi hai mươi tuổi, tại sao tôi lại ta?

Anh ta có gì tốt, đáng để tôi theo đuổi suốt một năm, rồi chịu đựng ủy khuất thêm hai năm nữa?

2

Nhờ một đồng nghiệp tốt bụng giới thiệu, tôi căn hộ ngay sát nhà ta.

Tiết kiệm một khoản phí môi giới.

Ngày thứ hai sau khi chuyển nhà, vì muốn cảm ơn, tôi mời đồng nghiệp đi ăn. Nhưng lại cờ gặp Trần Trữ và thân của ta – Hạ Nhiên – trong nhà hàng.

“Chị dâu, sao chị lại ở đây?” Hạ Nhiên vẫy tay chào tôi một cách nhiệt , nụ rạng rỡ trên mặt, chiếc váy trắng ôm sát tôn lên đường cong quyến rũ.

Tôi chợt nhớ ta từng mình thích vòng một nhỏ, không nhịn thêm vài lần.

Nhưng ta cũng đâu có nhỏ… Không thích thì sao lại mặc đồ khoe dáng thế này?

Nhờ đồng nghiệp tìm chỗ ngồi trước, tôi một mình bước đến chào hỏi họ: “Nhiên Nhiên, tôi và Trần Trữ chia tay rồi.”

Trần Trữ hừ lạnh một tiếng, kéo cổ tay Hạ Nhiên để ta ngồi xuống, giọng điệu đầy châm chọc: “M* nó, có phải em đã sớm đội cho cái mũ xanh rồi không?”

Tôi quay đầu đồng nghiệp, bình tĩnh :

“Trần Trữ, đến tận bây giờ vẫn không hiểu thế nào là tôn trọng tôi. Sau này đừng liên lạc nữa.”

Nói xong câu đó, tôi rời đi cùng đồng nghiệp, đổi sang một nhà hàng khác.

Đồng nghiệp do dự hỏi: “Chia tay rồi à?”

Tôi nhẹ: “Chia tay một thời gian rồi, cảm thấy rất tốt.”

Chuyện này vốn dĩ tôi không để tâm, cho đến tối hôm đó, tôi lướt thấy bài đăng của Trần Trữ trên mạng xã hội.

Anh ta đăng một bức ảnh đầy vỏ chai rượu, kèm theo dòng trạng thái:

“Cuối cùng vẫn là một mình tôi gánh vác tất cả, xem như tuổi trẻ ném cho chó ăn .”

Phía dưới, Hạ Nhiên bình luận:

“Anh trai tốt, em mãi mãi bên .”

Chưa bao giờ tôi muốn chửi người khác đến .

Tôi nhắn tin cho Trần Trữ, phát hiện ta đã chặn tôi từ một phút trước.

Thật tức ch,et đi , biết tôi đã chặn trước rồi.

3

Sáng hôm sau, tôi nhận rất nhiều tin nhắn từ chung của tôi và Trần Trữ.

Nhìn chung, tất cả đều đang giúp ta.

Nào là ta biết chăm lo cho gia đình, chu đáo, giỏi kiếm tiền, thậm chí có người còn bảo ta thật thà.

Thật nực .

Nếu ta tốt như , thì sao lại không biết giữ khoảng cách với người khác giới?

Sao không biết cách mang lại cảm giác an toàn tối thiểu cho một ?

Sao sau khi chia tay lại đăng những câu khiến người khác suy diễn như ?

Tôi tức đến đau cả ngực, lười trả lời.

Trang điểm thật đẹp rồi đi , còn xịt thêm một chút nước hoa thơm dịu.

Lễ tân thấy tôi, trêu chọc: “Chị Nhan Nhan, hôm nay trông xinh quá, có chuyện vui gì à?”

Tôi nghiêng đầu tinh nghịch :

“Đúng , tôi vừa chia tay, chuyện vui lớn đó, chiều nay mời đồng nghiệp trà sữa.”

Lễ tân ngớ người, đúng lúc đó một nhân viên giao hàng đứng bên cạnh bật :

“Chia tay là đúng, tôi chưa từng thấy gã đàn ông nào dở hơi như . Quên mang sạc điện thoại, lại nhờ đặt dịch vụ giao hàng mang đến, không biết tự mình nghĩ cách, đúng là kỳ cục.”

Anh ta không nhắc thì tôi cũng suýt quên mất.

Hôm đó, Trần Trữ đang chơi game ở nhà Hạ Nhiên, điện thoại hết pin.

Hạ Nhiên không có sạc dư, ta không muốn xuống lầu mua, cũng không muốn phiền ta, thế là nhắn tin bảo tôi nghĩ cách.

Tôi đặt dịch vụ giao hàng, gửi sạc điện thoại của mình đến nhà Hạ Nhiên.

Tối về nhà, tôi không thấy sạc của mình trong túi ta, bèn hỏi.

Anh ta thản nhiên đáp:

“Để ở nhà Hạ Nhiên rồi, tránh lần sau lại phiền phức như .”

Chữ “lần sau” đâm thẳng vào tim tôi, khiến tôi không nhịn oán trách vài câu.

Anh ta mất kiên nhẫn :

“Đừng tính toán như , em dùng sạc của không sao? Hạ Nhiên đâu có nhiều chuyện như em.”

“Hạ Nhiên tốt thế thì còn ở bên em gì? Qua với ta đi.”

Tôi tức giận đến phát điên, ấm ức và phẫn nộ trào dâng, tan lý trí của tôi.

“Hạ Nhiên là em của , chưa bao giờ coi ấy là con , em lại ầm cái gì?”

Chúng tôi cãi nhau suốt một tiếng, cuối cùng ta nhốt mình trong phòng ngủ, bỏ lại một câu:

“Muốn nghĩ sao thì nghĩ.”

Chỉ còn lại tôi một mình, như một kẻ thần kinh, gục xuống ghế sofa khóc nức nở.

4

Tôi biết chuyện Hạ Nhiên và Trần Trữ ngủ với nhau vào ngày thứ mười sau khi chia tay.

Người cho tôi biết chính là Hạ Nhiên.

Cô ta nhắn tin với vẻ ấm ức:

“Chị Nhan Nhan, hôm đó ở nhà hàng chị và Trữ ca cãi nhau, ấy buồn quá nên em đã uống với ấy vài ly… Em thật không ngờ chuyện đó lại xảy ra…”

Dấu ba chấm kia là có ý gì?

Cô ta với tôi chuyện này là có ý gì?

“Chị Nhan Nhan”?

Trước đây ta vẫn luôn gọi tôi là “chị dâu” cơ mà.

Tôi hỏi thẳng:

“Trước hôm đó, hai người đã từng ngủ với nhau chưa?”

Tin nhắn bị bỏ lơ. Cô ta không trả lời nữa.

Tôi cầm điện thoại, chìm vào vô số suy đoán. Cảm giác như vừa nuốt phải một con ruồi, ghê tởm đến mức muốn nôn.

Khi đang chật vật tìm cách thoát khỏi suy nghĩ hỗn loạn, có tiếng gõ cửa vang lên.

Là người đồng nghiệp sống ở căn hộ bên cạnh.

Hôm nay ấy ăn mặc rất thoải mái, khác hẳn với hình ảnh nghiêm túc trong bộ vest thường ngày, trông trẻ trung hơn nhiều.

Mái tóc mềm mại sạch sẽ, đôi mắt sáng, hai mí rõ ràng, đuôi mắt hơi cong lên, trong con ngươi màu hổ phách như có một dòng suối ấm áp.

Anh ấy rất cao, tôi chỉ đứng đến vai ấy. Đứng gần như , tôi có thể thấy rõ nốt ruồi nhỏ trên xương quai xanh của ấy.

Tôi nghi hoặc hỏi:

“Ôn Diễn, sao lại tới đây?”

Anh ấy hơi ngập ngừng, đầu tai từ từ đỏ lên:

“À… Tôi nhớ là dân tự nhiên, có thể giúp tôi kèm toán cao cấp cho em họ tôi không?”

Tôi vốn đang cần một việc gì đó để chuyển sự ý, thế nên không suy nghĩ nhiều mà đồng ý luôn.

5

Tôi theo Ôn Diễn đến nhà ấy, rồi vào phòng việc để kèm em họ ấy bài tập.

Anh ấy lúc thì mang hoa quả đã cắt sẵn vào, lúc lại mang vài túi đồ ăn vặt đến, trông có vẻ rất vui vẻ.

Trong một lần giải xong bài, tôi vô ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt lén của ấy.

Chỉ trong một giây, ấy hoảng loạn quay đi, vành tai đỏ bừng, đỏ lan xuống cả cổ.

Tôi chợt có một thắc mắc

Quan hệ giữa chúng tôi không quá thân thiết mà?

Trước khi ấy giúp tôi tìm nhà, chúng tôi chỉ có tương tác kiểu thả like trên wechat.

Sau đó, chúng tôi cũng chỉ từng ăn một bữa cơm riêng với nhau.

Anh ấy bị sao ?

Ôn Diễn hít sâu hai cái, tôi chăm :

“Buổi tối đi ăn chung nhé? Hôm trước muốn ăn lẩu mà?”

Đây là câu tôi vô trong nhóm đồng nghiệp mấy hôm trước, ấy lại nhớ.

Tôi : “Được thôi, chờ em họ bài tập xong rồi đi.”

Ôn Diễn vô thức bật thốt lên:

“Cậu ấy ăn rồi.”

Hả?

Bây giờ mới ba giờ chiều, cậu ta đã ăn tối rồi sao?

Em họ ấy mím môi như đang nghiến răng, liếc xéo Ôn Diễn rồi với tôi:

“Chị ơi, em thực sự ăn rồi.”

Tôi bật : “Thế đi chung đi, dù sao thì ăn thêm một chút cũng không sao mà.”

6

Em họ Ôn Diễn nhất quyết không đi cùng.

Lúc đến trung tâm thương mại, tôi và Ôn Diễn vào thang máy tham quan đi lên tầng tám.

Đến tầng ba, thang máy dừng lại.

Cửa thang máy chậm rãi mở ra, tôi thấy Trần Trữ và Hạ Nhiên.

Họ nắm tay nhau, vui vẻ.

Trông không khác gì một cặp đôi đang .

Thấy tôi, ban đầu Trần Trữ định không vào thang máy, Hạ Nhiên khẽ kéo tay ta, thế là ta thuận theo ta.

“Thật trùng hợp quá, chị Nhan Nhan, đây đúng là trai chị à?” Hạ Nhiên quay đầu tôi, trên mặt là nụ mỉa mai.

Cô ta năng tự nhiên đến mức tôi không thể nào sánh kịp.

Tôi cả đời này cũng không thể trơ trẽn như ta .

Ý nghĩa của câu đó quá rõ ràng

Lần trước tôi mời Ôn Diễn đi ăn, Trần Trữ đã chế nhạo tôi là kẻ phản bội.

Bây giờ, Hạ Nhiên đang khẳng định điều đó.

Tôi lười trả lời, thậm chí chẳng buồn giả vờ .

Thang máy tiếp tục đi lên. Trong không gian nhỏ hẹp này, không ai gì.

Tôi đứng ở góc, ánh mắt dừng lại trên bàn tay đang đan chặt của họ, cảm giác máu trong người như chảy ngược, tay chân lạnh toát.

Lý trí bảo tôi rằng, lờ đi là cách trả thù đau nhất dành cho một người.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...