7
Tôi mới mở miệng hỏi Trần Nhuận Tri:
“Vậy lý do chia tay em là vì em lớn tuổi rồi sao?”
Trần Nhuận Tri cũng chẳng vòng vo, đáp thẳng:
“Trịnh Nhược Tô, em phải là người rõ hơn ai hết, em không còn là hai mươi mấy tuổi nữa.”
Thì ra khi tôi còn trẻ trung, chủ theo đuổi.
Sau sáu năm thanh xuân bên nhau, đến khi tôi bắt đầu lão hóa, mới nhận ra mình không còn thích tôi nữa.
Tôi nhạt.
Bỗng dưng thấy nhẹ lòng với cuộc chia tay mà đã đề xuất.
Người như , chọn cách từ bỏ tôi — thực chất là một điều may mắn lớn trong đời tôi.
Trần Nhuận Tri tiếp tục câu chuyện còn dang dở.
“Trịnh Nhược Tô, giúp một lần không?”
“Mẹ có khen em thế nào đi nữa, thì trong lòng cũng chỉ thấy phiền.”
“Nếu nghe theo bà mà cưới em, cả đời này sẽ không bao giờ thấy hạnh phúc.”
Rõ ràng là đang cầu xin tôi, mà từng câu từng chữ ra lại toàn là phủ nhận con người tôi.
Tôi cố nén những giọt nước mắt đang dâng lên trong mắt, Trần Nhuận Tri, dứt khoát :
“Tôi sẽ bắt đầu một mối quan hệ mới, rồi cưới một người thật lòng thương tôi, tổ chức đám cưới thật rực rỡ.”
“Chứ không phải như bây giờ. Trần Nhuận Tri, lần này tôi sẽ chọn kỹ hơn, để khỏi gặp lại người như .”
“Đúng là xui xẻo.”
8
Tôi quen Trần Nhuận Tri từ một lần “gặp nhầm” đầy thiện ý.
Hôm đó tôi đi dạo cùng trên phố đi bộ trong trung tâm thành phố, thì bắt gặp Trần Nhuận Tri ngồi lề đường, áo quần tả tơi, đầu tóc bù xù, trông như một kẻ vô gia cư.
Tôi lục túi không tìm thấy đồng nào, bèn cầm điện thoại đến hỏi có mã QR không, tôi muốn gửi chút tiền giúp đỡ.
Anh tròn mắt tôi, im lặng không gì. Tôi liền đưa cho cây xích nướng còn chưa ăn.
“Ăn tạm chút gì đó nhé? Tôi đi tiện lợi gần đây mua thêm gì cho ăn.”
Anh lắc đầu từ chối.
Tôi vẫn cố nhét cây xích vào tay .
“Tôi chưa ăn đâu, còn sạch sẽ lắm.”
Nói xong, tôi định đi mua thêm đồ ăn.
Lúc đó xung quanh đột nhiên vang lên tiếng reo hò, rồi rất nhiều người từ khắp nơi ùa tới.
Đến lần thứ hai tôi mới nghe rõ họ đang gì:
“Trần Nhuận Tri, chúc mừng cậu vượt qua thử thách ‘đại mạo hiểm’ rồi!”
Thì ra Trần Nhuận Tri đã ngồi đó suốt hai mươi phút, tôi là người duy nhất vừa ngỏ ý cho tiền, lại còn cho cả đồ ăn.
Trước tôi là một bà lão, đứng trước mặt Trần Nhuận Tri, mắng một trận:
“Đang tay chân lành lặn, không lo ăn lại đi xin xỏ người ta!”
Mọi người xung quanh liền nhao nhao bắt Trần Nhuận Tri cảm ơn tôi vì đã tốt bụng giúp .
Anh lời cảm ơn xong thì chạy về phòng đã đặt sẵn, tắm rửa sạch sẽ rồi mới ra gặp lại tôi.
Thật lòng mà , sau khi trở lại hình tượng vốn có, Trần Nhuận Tri đúng là tuấn tú, ngũ quan thanh tú, không ngoa khi dùng từ “đẹp trai đến phát thèm”.
Anh rủ tôi đi ăn, tôi bận nên từ chối.
Về sau, chúng tôi lại có cơ hội gặp gỡ, dần dần bộc lộ cảm với tôi.
Khi đó tôi 24 tuổi, Trần Nhuận Tri theo đuổi tôi rất nhiệt .
Đứng chờ tôi dưới nhà đến khuya là chuyện thường.
9
Mối quan hệ bên phía tôi mãi không tiến triển, nên Trần Nhuận Tri bắt đầu thực hiện cái mà gọi là “kế hoạch”.
Anh đường hoàng đăng ảnh công khai cảm lên trang cá nhân.
Năm 30 tuổi, Trần Nhuận Tri vẫn chọn kiểu tạo dáng y hệt như ngày trước, với nụ đắc ý rạng rỡ trên môi.
Chỉ có điều lần này, người đứng cạnh là người mà say đắm.
Vì thế, mới rạng ngời đến thế.
Ngay sau đó, tôi nhận cuộc gọi từ một người của .
Hành lần này của Trần Nhuận Tri khiến tất cả mọi người đều bất ngờ.
Người đó qua điện thoại:
“Trịnh Nhược Tô, tôi không ngờ lời khuyên Trần Nhuận Tri quay lại với em, lại khiến ta phản ứng như .”
Năm 30 tuổi, trong mắt mẹ Trần Nhuận Tri, tôi vẫn là Trịnh Nhược Tô hoạt bát, giỏi ăn , có chí tiến thủ trong công việc.
Trong mắt bè , tôi vẫn giống 24 tuổi năm nào — tốt bụng, dễ mến.
Vì thế, đến tận bây giờ mọi người vẫn chỉ trích việc chia tay tôi là một quyết định sai lầm.
Nhưng chẳng ai hiểu , Trần Nhuận Tri thật sự muốn gì.
Giỏi ăn không quan trọng, có chí tiến thủ cũng không quan trọng, tốt bụng, dễ gần hay tính tốt — tất cả đều không quan trọng.
Quan trọng là — phải trẻ và xinh.
Cô trong bức ảnh đó, ai cũng thấy là còn rất trẻ.
Không ai có thể trẻ mãi không già, luôn luôn có ai đó đang ở tuổi xuân thì.
Việc Trần Nhuận Tri kịp buông tay, đã giúp ta tìm thứ mà ta thật sự muốn.
10
Trong một buổi tiệc mà tôi tham dự, Trần Nhuận Tri cũng dẫn theo mới đến.
Người tổ chức buổi tiệc vội vàng chạy đến bên tôi, thì thầm giải thích:
“Tớ không mời ta đến đâu.”
Nhưng Trần Nhuận Tri đâu phải chỉ là của riêng tôi, ta cũng là của nhiều người ở đây.
Chuyện biết thông tin rồi đến dự, tôi chẳng có gì để phàn nàn.
Trần Nhuận Tri dắt ngồi xuống một vị trí không xa chỗ tôi.
Anh ta giới thiệu ấy với mọi người một cách đường hoàng, nhấn mạnh rõ ràng tuổi tác — 21 tuổi.
Quả thật là rất trẻ.
Thế nên Trần Nhuận Tri tận chăm sóc , gọi cho ấy ly nước ép dưa hấu thích, bóc vỏ vải rồi đút tận miệng.
Sau đó còn lấy khăn ướt lau sạch nước quả dính ở khóe môi ấy.
Tôi lặng lẽ Trần Nhuận Tri cố phô diễn tất cả những điều đó trước mặt mình.
Anh ta đang giận dỗi gì ?
Giận vì bè và bố mẹ đều đứng về phía tôi?
Hay giận vì tôi hôm đó vừa “xui xẻo”, vừa hỏi lại : liệu sau này có chắc sẽ không bị người khác chê là già?
Có người đứng ra giúp tôi giải vây:
“Trịnh Nhược Tô, chẳng phải cậu có việc nên phải về sớm sao? Đi luôn đi, đừng để lỡ việc.”
Khi tôi vừa đứng dậy định rời đi, thì nghe thấy Trần Nhuận Tri lẩm bẩm:
“Hình như em rơi nhẫn rồi…”
Thế là tôi bị Trần Nhuận Tri gọi lại, bắt ở lại giúp tìm chiếc nhẫn đó.
Có người lên tiếng mắng:
“Trần Nhuận Tri, bị gì ? Trịnh Nhược Tô còn chưa vào thứ gì, lấy đâu ra mà thấy cái nhẫn đó?”
Trần Nhuận Tri chẳng bận tâm, chỉ chằm chằm vào tôi.
“Trịnh Nhược Tô, phiền em hợp tác một chút.”
“Tìm rồi thì em đi đâu cũng .”
Bạn thấy sao?