Khi cha mẹ ruột tìm thấy tôi, tôi đang đánh một tên lưu manh đến mức hắn lăn lộn dưới đất tìm răng.
Hai người đàn ông đàn bà xa lạ trước mắt tay tôi vẫn còn đang rỉ máu, bước chân định tiến lên cũng khựng lại giữa chừng.
Cô đi phía sau họ cất giọng vừa ngọt ngào vừa châm chọc:
“Đây là chị sao? Thật khỏe mạnh quá, không giống em, sức khỏe kém, đến vận mạnh cũng không .”
1
Tôi chằm chằm vào cặp vợ chồng xa lạ kia, ánh mắt khiến cả hai rõ ràng lộ ra vẻ không thoải mái.
Chốc lát sau, người đàn ông cao lớn lên tiếng trước:
“Nhị Nhị, chúng ta là cha mẹ ruột của con… Về nhà với cha mẹ đi, những năm qua con đã khổ rồi…”
Ông ta liếc bàn tay vẫn đang chảy máu của tôi, do dự bước tới định ôm tôi vào lòng.
Tôi nhíu mày, tránh khỏi vòng tay ông ta.
Sắc mặt ông trông có chút khó coi, ông ta đưa tay che mặt, cố gắng ép ra vài giọt nước mắt để che đi sự lúng túng, rõ ràng là thất bại.
“Nhị Nhị là ai? Ở đây có ai tên Nhị Nhị không?”
Tôi lạnh lùng ông ta, tiện tay lôi tên lưu manh vừa bị tôi đánh tơi tả lại hỏi:
“Là ngươi à? Ngươi tên Nhị Nhị hả?”
Tên đó bị tôi nắm cổ áo lắc đầu như điên, tôi ném hắn sang một bên, quay sang người đàn ông :
“Thấy chưa, ở đây không có ai tên Nhị Nhị cả.”
Nói xong, tôi xoay người định rời đi.
Bỗng một bàn tay ấm áp nắm lấy tôi, tôi ngoảnh đầu lại — là người phụ nữ vẫn đứng im từ nãy đến giờ.
Từ lúc xuất hiện tới giờ, mặt bà ấy hầu như không có biểu cảm gì, khi bà nhẹ nhàng nâng tay tôi lên, cuối cùng tôi cũng thấy chút biến chuyển trên gương mặt ấy.
Bà cau mày, tôi đoán mình lại sắp nghe mấy câu kiểu “con con đứa đánh ra gì nữa”.
Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là bà không hề mắng tôi, ngược lại còn lấy băng cá nhân từ túi ra, nhẹ nhàng dán lên vết thương của tôi.
“Lần sau đánh người thì đừng nhằm mấy chỗ như sống mũi hay răng, tuy đánh đã tay con cũng dễ bị thương.”
“Dĩ nhiên, tốt nhất là đừng đánh nhau.”
Tôi nhướng mày, bắt đầu quan sát kỹ người phụ nữ trước mặt.
Ngũ quan của bà có bảy phần giống tôi, chỉ là trông có khí chất hơn.
Xem ra, hai người này thật sự là cha mẹ ruột của tôi.
Còn đứng phía sau… chắc là “thiên kim giả” từng thay tôi sống trong thân phận này.
Tôi đảo mắt qua đúng lúc chạm vào ánh mắt lo lắng của ta.
Giây tiếp theo, ta liền chạy tới kéo tay người phụ nữ kia, mắt nhanh chóng ngấn lệ:
“Mẹ ơi, chị đã trở về rồi, … con nên rời đi phải không?”
Người phụ nữ còn chưa kịp lên tiếng thì người đàn ông đã vội vàng :
“Không đâu Minh Châu, nhà ta có tiền, nuôi thêm con cũng không sao cả. Đúng không, Nguyệt San?”
Ông ta ôm lấy vai kia, người phụ nữ nghe thì nhíu mày, chỉ gật nhẹ đầu.
Tôi ba người họ một nhà hòa thuận vui vẻ, không hiểu họ còn đón tôi về gì.
Tôi quay người định đi, tay vẫn bị bà ấy nắm chặt.
“Về nhà cùng cha mẹ không?”
Khi bà ấy ra câu này, trông có chút lúng túng.
Có lẽ bà cũng biết, tôi quay về chưa chắc đã sống yên ổn.
Nhưng không hiểu sao, tôi lại không từ chối ngay, mà mặc cho bà kéo tôi lên xe.
2
Về đến nhà họ Thẩm, trai ruột của tôi – Thẩm Diễn Thần – đứng trên lầu xuống, sắc mặt tối như mây giông.
Mẹ tôi liếc một cái:
“Hôm nay chúng ta đã đón Nhị Nhị về rồi, sau này con phải đối xử tốt với em .”
Thẩm Diễn Thần hừ lạnh:
“Con chỉ công nhận Minh Châu là em thôi!”
Hừ, ai cần công nhận chứ?
Tôi đút hai tay vào túi quần, nghiêng đầu sang bên chẳng thèm hắn.
Thẩm Minh Châu thì ra vẻ tột độ, nước mắt ngắn dài chạy đến bên Thẩm Diễn Thần diễn màn “ thâm em”.
Tôi thấy phiền không chịu nổi, chỉ muốn nhanh chóng lên phòng nghỉ.
Dù sao tôi mới là thiên kim thật sự của nhà họ Thẩm, phòng của Thẩm Minh Châu trả lại cho tôi cũng chẳng có gì sai.
Tôi đảo mắt một vòng, thấy căn phòng toàn màu hồng chóe.
Chính là nó.
Tôi lách qua cặp “huynh muội thâm” kia, đi thẳng đến căn phòng đó.
Thẩm Minh Châu thấy tác của tôi thì cuối cùng cũng ngừng trai, vội vàng mở miệng, tỏ vẻ dè dặt:
“Chị… đó là phòng em, nếu chị thích thì em có thể nhường…”
Nói rồi lại ra vẻ sắp khóc đến nơi, Thẩm Diễn Thần lập tức chắn trước mặt ta:
“Không hổ là con nhỏ từ nhi viện ra, vừa về đã muốn giành phòng người khác, chẳng biết điều!”
Ồ? Muốn ăn à?
Tôi quay phắt lại, định cho cái bản mặt giả tạo kia một cú, bị mẹ tôi cắt ngang:
“Thẩm Diễn Thần! Xin lỗi em con!”
“Mẹ! Cô ta vừa về đã muốn đuổi Minh Châu đi rồi!”
“Xin lỗi!”
Thấy mẹ mình thái độ cứng rắn, Thẩm Diễn Thần đành cúi đầu miễn cưỡng xin lỗi, ánh mắt tôi đầy căm hận.
Tôi không quan tâm, dù sao hắn cũng đánh không lại tôi.
Tôi tiếp tục đi về phía căn phòng của Thẩm Minh Châu, ta quýnh quáng chạy theo níu tay tôi:
“Chị, chị muốn phòng em thì cứ lấy, em sẽ dọn dẹp cho chị ngay bây giờ…”
Nói xong còn bộ chạy vào phòng lấy vài bộ quần áo rồi khóc lóc chạy ra.
Bạn thấy sao?