11
Nhưng trước khi tôi tìm đến bọn họ, Phó Tư Hành lại xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi vừa gọi điện cho ba mẹ, rằng tôi sẽ quay lại trường để thu dọn đồ đạc, tạm thời về nhà tĩnh dưỡng.
Không ngờ Phó Tư Hành lại ở ngay cạnh họ, nghe cuộc đối thoại.
Anh ta tự ý đến ký túc xá giúp tôi thu dọn đồ đạc.
Sau đó, ta tìm thấy cuốn nhật ký của tôi.
Bên trong ghi lại từng chút một những rung của tôi dành cho Phó Tư Hành, từ khi tôi 17 tuổi.
Phó Tư Hành lao đến nhà tôi như kẻ mất hồn.
Người vốn luôn giữ lễ nghĩa như ta, lần này thậm chí không chào hỏi người giúp việc.
Anh ta đẩy cửa phòng tôi ra, đôi mắt đỏ hoe tôi.
Trên tay ta là cuốn nhật ký đó.
Tất cả những điều mà tôi từng giấu kín, giờ đây không còn chỗ che giấu nữa.
Nhưng khoảnh khắc đó chỉ thoáng qua, tôi rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
Những khớp ngón tay của Phó Tư Hành trắng bệch vì nắm chặt cuốn nhật ký.
“Em thích tôi từ năm 17 tuổi sao?”
Ánh mắt ta tôi vừa cháy bỏng vừa phức tạp.
Tôi bình tĩnh đối diện với ta, chỉ nhẹ nhàng :
“Nhưng ngay lần đầu tiên bỏ tôi lại ở thủy cung, tôi đã không thích nữa.”
“Và đến khi bỏ tôi lại trong biển lửa, cảm đó đã hoàn toàn cạn kiệt.”
Tôi chớp mắt, cố gắng kìm nén cảm giác chua xót nơi khóe mắt.
Chỉ là một chút tiếc nuối cho cảm thiếu nữ từng lặng lẽ lớn lên trong lòng tôi mà thôi.
“Anh không biết…” Giọng Phó Tư Hành khô khốc.
Anh ta từng bước tiến đến gần, quỳ xuống trước giường tôi, ánh mắt trống rỗng, tự lẩm bẩm.
“Tôi chưa bao giờ nhận ra.”
Một dù bị giấu kín đến đâu, cũng sẽ vô thức lộ ra trong ánh mắt.
Nhưng ta chưa từng vào mắt tôi.
Trong mắt ta, chỉ có Bạch Thanh Nguyệt.
Tôi không còn bận tâm đến việc trách móc nữa.
“Đừng ra vẻ thế này, Phó Tư Hành, và Bạch Thanh Nguyệt rất xứng đôi.”
Quá hợp nhau luôn ấy chứ.
Phó Tư Hành đột nhiên ngẩng đầu, lắc đầu khổ.
“Hình như tôi… cũng không thích ấy đến .”
“Sau lần ấy bị đánh, tôi bắt đầu có chút nghi ngờ. Cảm giác như ấy không còn giống như lúc tôi mới quen nữa.”
Trong mắt Phó Tư Hành, Bạch Thanh Nguyệt là một trong sáng, dịu dàng, hiền lành.
Nhưng cú tát của ta hôm đó đã phơi bày bản chất ích kỷ, hẹp hòi của ta.
Lớp màng lọc màu hồng trong lòng Phó Tư Hành bắt đầu nứt vỡ.
Người con ta từng cho là hoàn hảo, chỉ cần có một hành trái với hình mẫu lý tưởng, ta liền chán ghét.
Xem đi, bản chất của ta cũng chẳng tốt đẹp gì.
Anh ta vẫn còn tiếp tục qua lại với Bạch Thanh Nguyệt, chẳng qua là vì vẫn còn chút kỳ vọng vào hình ảnh “bạch liên hoa” mà ta từng theo đuổi.
Lớp vỏ chưa hoàn toàn vỡ nát mà thôi.
Hôm đó, Phó Tư Hành tôi rất lâu, ánh mắt chứa đầy cảm phức tạp.
Dù tôi có những lời khó nghe đến đâu, ta vẫn tiếp nhận tất cả.
Cuối cùng, ta chỉ để lại một câu đầy ẩn ý.
Dựa vào cửa, ta chua xót.
“Hứa Chiêu, phải sao đây? Hình như tôi đã sai rất nhiều chuyện rồi.”
Tôi không có nghĩa vụ phải giải đáp cho ta, chỉ lạnh lùng đuổi ta đi.
Phó Tư Hành giơ cuốn nhật ký lên, thấp giọng hỏi.
“Tôi vẫn chưa đọc hết, có thể mượn thêm hai ngày không?”
Tôi nhún vai, hờ hững :
“Một quyển rác rưởi mà thôi, có trả tôi cũng vứt đi.”
Ghi lại những cảm dành cho một người rác rưởi, chẳng phải cũng là rác rưởi sao?
Anh ta cúi đầu cuốn nhật ký, khẽ thì thầm:
“Không phải đâu.”
12
Sau khi vết thương trên lưng gần như lành hẳn, tôi quay lại trường học.
Những gì tôi đã phải chịu đựng, nhất định phải có một lời giải thích rõ ràng.
Bạch Thanh Nguyệt vu oan tôi đánh ta, Phó Tư Hành có tin hay không, tôi đã không còn quan tâm nữa.
Tôi cũng chẳng cần chứng minh sự trong sạch của mình với ta.
Nhưng cái tát oan uổng mà tôi phải chịu, không thể cứ thế bỏ qua.
Tôi tìm đến đã đánh Bạch Thanh Nguyệt hôm đó.
Kẻ thù của kẻ thù, chưa chắc là .
Nhưng có thể trở thành đồng minh tạm thời.
Cô ta cung cấp cho tôi thông tin mà tôi muốn biết.
Đồng thời, ta cũng không hề che giấu mà thẳng thắn với tôi rằng: chính ta mới là người đã tung tin đồn về Bạch Thanh Nguyệt.
Cô đó chuyện rất khó nghe.
Những từ ngữ như “tàu điện ngầm”, “xe bus công cộng”, ta đều không ngại ngần dùng để ám chỉ Bạch Thanh Nguyệt.
Theo lời ta, đúng là trước đây Bạch Thanh Nguyệt từng lả lơi với rất nhiều nam sinh.
Nhưng gần đây thì không còn như nữa.
Có lẽ là vì bây giờ ta đã thật sự trở thành của Phó Tư Hành.
Phó Tư Hành biến mất nhiều ngày liền.
Mãi đến một tuần sau, tôi mới thấy ta và Bạch Thanh Nguyệt xuất hiện cùng nhau.
Không biết có phải tôi nhầm không, Phó Tư Hành trông có vẻ hồn bay phách lạc.
Ánh mắt ta trống rỗng, thần sắc nhợt nhạt, hoàn toàn không giống với dáng vẻ ung dung, lạnh lùng trước đây.
Tôi dừng mắt lại ở đầu ngón tay ta—một vết đỏ nhàn nhạt.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Phó Tư Hành hút thuốc.
Bạch Thanh Nguyệt cố gắng vòng tay ôm lấy ta, bị ta vô thức tránh né.
Cuối cùng, ta chỉ có thể nắm lấy tay ta.
Tôi đứng trong bóng tối gần đó, lạnh lùng quan sát toàn bộ cảnh tượng này.
Sau đó, tôi lấy điện thoại ra, chụp lại khoảnh khắc này, rồi gửi nó đến một vài số lạ.
Một trong số đó, chính là trai của đã đánh Bạch Thanh Nguyệt hôm đó.
Bạch Thanh Nguyệt từng tự mình thừa nhận rằng, ta bị đánh là vì trai đó có ý với ta.
Anh ta học ở trường bên cạnh.
Những số còn lại, đều là những người từng có quan hệ mập mờ với Bạch Thanh Nguyệt.
Chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, ba người đã lần lượt có mặt.
Từ những lời công kích ban đầu, đến việc dần mất bình tĩnh, rồi có người trực tiếp lao vào xô đẩy.
Cuối cùng, một trong số họ đã vung tay, tát Bạch Thanh Nguyệt một cái thật mạnh.
Người ra tay là một nam sinh cao lớn, hơn mét tám, vóc dáng vạm vỡ.
Cái tát đó mạnh đến mức đẩy ngã Bạch Thanh Nguyệt xuống đất, thậm chí còn ta chảy máu mũi.
Mà từ đầu đến cuối, Phó Tư Hành chỉ đứng một bên lạnh lùng quan sát.
Chỉ đến khi Bạch Thanh Nguyệt bị đánh, ta mới khẽ cau mày.
Xung quanh ngày càng có nhiều người tụ tập xem, không ít kẻ nhiều chuyện còn lén quay video, đăng lên các hội nhóm trong trường.
Sau đó, một số người đã tập hợp lại tất cả những “vết nhơ” của Bạch Thanh Nguyệt, tung lên Weibo.
Mọi chuyện cứ thế bùng nổ.
Lúc này, vụ hỏa hoạn trong phòng thí nghiệm cũng có thêm diễn biến mới.
Hóa ra, mặc dù camera trong phòng đã bị hủy, camera ngoài hành lang vẫn còn.
Thực ra, hệ thống giám sát trong trường đã ghi lại toàn bộ sự việc, không hiểu vì lý do gì mà không có bất kỳ đoạn băng nào lưu lại.
Chuyện này nhanh chóng điều tra.
Và kết quả khiến mọi người ngỡ ngàng.
Một trong những chàng trai từng theo đuổi Bạch Thanh Nguyệt—là một sinh viên khoa Khoa học Máy tính.
Anh ta theo đuổi Bạch Thanh Nguyệt suốt nửa năm, không đáp lại.
Sau khi vụ hỏa hoạn xảy ra, Bạch Thanh Nguyệt đã lấy việc hẹn hò với ta điều kiện trao đổi, cầu ta xâm nhập vào hệ thống giám sát của trường, đánh cắp đoạn video ghi lại vụ cháy.
Nhưng điều mà Bạch Thanh Nguyệt không ngờ đến là—
Chàng trai đó đã giữ lại một bản sao.
Anh ta sợ rằng một khi chuyện đã xong, Bạch Thanh Nguyệt sẽ “qua cầu rút ván”, nên đã cẩn thận giữ lại chứng cứ.
Anh ta vốn định dùng nó để đảm bảo quyền lợi cho bản thân.
Nhưng còn chưa kịp để Bạch Thanh Nguyệt trở mặt, tất cả đã sụp đổ.
Khi thấy tin tức về hành vi trăng hoa, lừa dối nhiều nam sinh cùng lúc của Bạch Thanh Nguyệt tràn lan trên mạng xã hội, ta mới thật sự nhận ra bộ mặt thật của ta.
Vậy nên, ta chủ giao nộp bằng chứng, kể lại toàn bộ quá trình Bạch Thanh Nguyệt dụ dỗ mình phạm tội.
Bởi vì ta đã chủ đầu thú, trường học xem xét khoan hồng, chỉ xử ở mức tạm giam vài ngày và giáo dục cảnh cáo.
Nhưng Bạch Thanh Nguyệt thì không may mắn như .
Vụ việc của ta tiếp tục xôn xao dư luận.
Không chỉ cố hoại cảm của người khác, ta còn vi phạm pháp luật.
Áp lực dư luận ngày càng lớn, người người đều cầu nhà trường đuổi học Bạch Thanh Nguyệt.
Cuối cùng, trước khi cảnh sát đến, trường học đành phải nhẹ nhàng khuyên ta tự xin thôi học.
Trước đây, Bạch Thanh Nguyệt từng kiêu hãnh vì có nhiều người theo đuổi.
Nhưng cuối cùng, chính điều đó đã hủy hoại ta.
Ngày ta rời đi, tôi lại cờ gặp cảnh ta kéo tay áo Phó Tư Hành, khóc lóc cầu xin.
“Chúng ta đừng chia tay không? Em chưa từng thích những người đó, cũng chưa gì quá giới hạn cả.”
“Em chỉ thích , em chỉ có cảm với mình thôi…”
Nhưng Phó Tư Hành chỉ lãnh đạm rút tay lại.
Anh ta lạnh lùng đáp:
“Thanh Nguyệt, hình như tôi lại không thích em.”
Gương mặt Bạch Thanh Nguyệt tái nhợt, cả người như sụp đổ.
Phó Tư Hành cúi mắt xuống, giọng nhạt nhẽo:
“Thật ra, khi biết tất cả mọi chuyện về em, tôi chẳng cảm thấy gì cả.”
“Tôi luôn nghĩ mẫu người lý tưởng của mình là một hiền lành, dịu dàng.”
“Không sai, em hoàn toàn phù hợp với hình mẫu đó.”
“Nhưng gần đây, tôi mới nhận ra mình đã sai quá nhiều.”
Bạn thấy sao?